Gửi Đến Chúng Ta

Chương 4




Mạc Sậu mở cửa vào nhà, liếc một cái là thấy ngay Du Đằng nằm trên sofa chơi điện thoại.

Du Đằng chơi game quên cả thời gian, nghe tiếng mở cửa mới ngước mắt, lầm bầm: “Tưởng nay cậu không về chứ.”

Mạc Sậu cởi áo khoác ra, treo lên giá áo rồi nói: “Sếp thả về ngủ, ngủ đủ bốn tiếng rồi lại lên công ty.”

Du Đằng cười khẽ rồi lại tập trung vào điện thoại.

Mạc Sậu muốn uống nước nóng, vào bếp nhấc bình thủy lên mới biết bình thủy nhẹ tênh, hồi chiều anh đã rót đầy rồi mà giờ không còn một giọt.

Mạc Sậu bèn đi nấu thêm ấm nước.

Khi ra phòng khách lần nữa, anh mới nhìn thấy vỏ trái cây rơi vãi lung tung, không chỉ thế, trên bàn trà còn có hộp mì bò đã ăn xong, mấy cái vỏ hạt óc chó, một cái lõi táo đè lên cái túi nhựa.

Mạc Sậu nhíu mày. Bạn cùng phòng của anh ở rất bẩn, ăn uống xong thường không chịu đi vứt rác ngay mà để mặc hỗn hợp mùi thức ăn lan ra khắp nhà. Anh từng nhắc nhở cậu ta vô số lần nhưng vô ích.

“Haiz.” Du Đằng bỗng thở dài, bỏ điện thoại xuống, ngồi dậy, hai tay chà sát mặt, chậm rãi nói, “Tôi chia tay Phương Giai Cần rồi. Đợt này tôi tới nhà cô ấy, thái độ của người nhà cô ấy lạnh nhạt lắm, còn cho tôi ăn đồ thừa trong tủ lạnh nữa. Mẹ cô ấy nói thẳng là không đồng ý cho con gái yêu xa, nếu tôi có lòng thì hãy chuyển đến quê họ.”

Nói tới đây, Du Đằng bật cười: “Chỗ đó là thành phố loại ba, tôi qua đó làm sao có tương lai nổi? Với cả mắc gì tôi phải theo cô ấy chứ không phải là cổ theo tôi? Chuyện gì cô ta cũng nghe theo mẹ, tôi chịu hết nổi rồi. Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu tiếp tục thì cũng chỉ hành hạ nhau thôi. Hơn nữa yêu đương cũng được ba năm, tình cảm phai nhạt rồi.”

Mạc Sậu nghe anh ta nói, không lộ biểu cảm gì, cũng không nói gì.

Du Đằng tiếp tục: “Cô ta còn một thằng em nữa. Thời nay có thằng nào chịu quen bạn gái có em trai chứ? Sau này có của hời gì cũng để dành cho thằng em chứ có khướt mới tới tay cổ, tôi mà cưới cổ cũng chỉ có thiệt thôi. Dưới tình huống đó, nếu mẹ cổ không đồng ý, cổ cũng không thể hiện thái độ gì với tôi thì tôi thuận thế chia tay thôi, đỡ phí hoài tuổi trẻ. Cậu thấy đúng không?”

Mạc Sậu phớt lờ vấn đề tình cảm của Du Đằng, căn dặn: “Trước khi ngủ nhớ dọn cái mớ đó.”

Du Đằng bực bội, nhìn anh càm ràm: “Cậu có trái tim không đó? Người anh em à, tôi đang thất tình đó, cậu không an ủi thì thôi, lại còn bắt tôi dọn nhà?”

Mạc Sậu liếc anh ta, bình thản nói: “Bởi vì mấy cái này là do cậu ăn nên cậu có nghĩa vụ dọn.”

Ngày họ quyết định mướn trọ chung đã nói rõ ai làm bẩn thì người đó dọn.

“Tôi ăn cái gì chứ…” Du Đằng sẵn tay lấy cái lõi táo, tầm mắt rơi xuống cái túi nhựa, chợt nhớ ra một chuyện, cười cợt nhả, “À đúng rồi, tối nay có người tới tặng anh đào cho cậu, tôi định ăn thử một hai quả thôi, ai dè ăn luôn một hơi…”

Mạc Sậu cắt ngang anh ta: “Ai tặng?”

Du Đằng nói: “Còn vờ vịt cơ à? Tôi thấy cô ấy về nhà đối diện đó, hàng xóm mới của tụi mình hả? Cậu đừng giả ngu nữa, có chuyện gì thế? Các cậu quen nhau hồi nào? Còn tới tận nhà tặng quà nữa, cậu hơi bị đỉnh đấy.”

Mạc Sậu nhanh tay chộp lấy cái túi nhựa trên bàn, chỉ còn lại ba quả, lòng chùng xuống, lạnh lùng hỏi: “Sao cậu chưa hỏi tôi mà đã ăn thế?”

Du Đằng giải thích: “Tôi chỉ định ăn vài quả thôi mà lỡ miệng ăn nhiều. Cậu giận à? Nếu giận, tôi đền tiền cho cậu là xong mà.”

Mạc Sậu không thèm quan tâm tới anh ta nữa, cầm ba quả anh đào đi vào bếp rửa sạch, sau đó bỏ vào chén sứ trắng của mình, cầm về phòng, đặt lên bàn máy tính.

Ba quả anh đào đỏ mọng dính bọt nước sáng bóng lấp lánh hệt như trân châu nằm trong lòng suối dưới nắng chiều mùa xuân.

Anh lẳng lặng nhìn chúng hồi lâu, ánh mắt dần dần hiện ra nét bịn rịn quyến luyến.

Duyệt Chiêu dậy sớm, đứng trước cửa sổ nhìn về căn đối diện, hình như không có động tĩnh gì. Cố không biết giờ này Mạc Sậu có ở nhà hay không, có lẽ là anh không về như bạn cùng phòng anh đã nói.

Tới khi Duyệt Chiêu nấu bữa trưa, trong lúc xào thức ăn loáng thoáng nghe thấy tiếng cạch quen thuộc, cô nhanh chóng tắt bếp, trút cần tây xào thịt ra đĩa rồi rảo chân tới cửa sổ ngó ra ngoài. Là bạn cùng phòng của Mạc Sậu, anh ta vừa xách túi rác vừa ngáp ngắn ngáp dài.

Du Đằng vừa ngủ dậy là đã xách rác đi đổ, anh ta biết nếu để rác trong nhà lâu thì nhà sẽ có mùi hôi, Mạc Sậu về chắc chắn sẽ nhăn nhó.

Lúc đi ngang qua cửa sổ căn đối diện, ánh mắt Du Đằng lơ đãng chạm mắt Duyệt Chiêu. Anh ta cười, tới gần nói với cô hàng xóm xinh đẹp đang thò đầu ra: “Tối qua Mạc Sậu về muộn lắm, mà nay trời còn chưa sáng đã lại đi rồi. Tôi lỡ ăn mất túi anh đào cô đưa, cậu ấy xị cả mặt, suýt còn nổi đóa với tôi cơ.”

Duyệt Chiêu sửng sốt, lịch sự nói: “Không sao đâu, có gì tôi lại mua cho anh ấy sau.”

Du Đằng bỗng thấy tò mò, hỏi cô: “Cô và Mạc Sậu có quan hệ gì thế? Sao cô lại tặng trái cây cho cậu ấy?”

Duyệt Chiêu không muốn để ai hiểu lầm nên thành thật giải thích: “Mấy ngày qua anh ấy giúp đỡ tôi rất nhiều nên tôi mới tặng trái cây cho anh ấy để tỏ lòng cảm ơn thôi.”

“Ra vậy.” Du Đằng co ngón tay giữ nút thắt túi rác, tinh nghịch đánh giá mỹ nữ trước mặt.

Anh ta nhìn cô, thầm nghĩ cô đẹp thật, da trắng muốt, mắt long lanh, giọng mềm mại, rất hợp gu anh ta, càng nhìn càng thấy lòng xôn xao.

Cô hàng xóm xinh đẹp ăn đứt Phương Giai Cần ấy nhỉ? Hóa ra trên đời này có nhiều gái đẹp vậy, tội tình gì anh ta phải bám dính một mình Phương Giai Cần?

Nếu đã chia tay, tán tỉnh những đóa hoa kiều diễm khác là quyền của đàn ông độc thân như anh ta.

Duyệt Chiêu không biết suy nghĩ của Du Đằng nhưng khá mất tự nhiên khi bị ánh mắt sắc lẻm không thèm che giấu của anh ta nhìn chằm chặp hồi lâu.

Duyệt Chiêu định xoay đi thì nghe người bên ngoài cửa sổ dịu dàng hỏi: “À, cô đang làm gì thế?”

Duyệt Chiêu không nghe rõ, hỏi lại: “Sao cơ?”

Du Đằng cười rất dịu dàng: “Tôi mạn phép hỏi nghề nghiệp của cô ấy mà, cô nói cho tôi biết được không? Dù sao cũng ở đây, sau này là hàng xóm, hiểu biết nhau cũng tốt.”

Duyệt Chiêu đáp: “Tôi làm ở nhà hàng gần đây.”

“Ồ, cô làm việc ở gần đây hả?” Du Đằng thất vọng, hóa ra đại mỹ nữ chỉ là lao động tay chân thôi.

Anh ta không còn hứng thú như ban nãy nữa, cảm thấy không cần thiết phải tiếp cận, thà đi vứt rác còn hơn.

Buổi tối, Duyệt Chiêu bê thau chén đĩa to vô tình bị va vào tay, đau vô cùng. Nhân lúc đi vệ sinh, cô cởi đồ ra, giơ tay nhìn, trông bề ngoài thì không thấy gì cả nhưng khi ấn vào bắp tay phải thì rất đau.

Cô nhịn đau tiếp tục làm việc, mãi đến khi trán đổ mồ hôi lạnh, bà chủ tình cờ trông thấy, hỏi cô bị làm sao, cô nói đau tay, bà chủ thương tình cho cô nghỉ sớm nửa tiếng.

Duyệt Chiêu mệt mỏi lê bước trên con đường nhỏ. Vì vừa đau vừa mệt nên cô bị phân tán sức chú ý, vì vậy khi nghe tiếng bước chân rất gần mình cô còn tưởng là ảo giác. Cũng may cô phản xạ nhanh, quay sang nhìn, gương mặt trung niên ghê tởm đã cận kề trong gang tấc.

Mùi rượu nồng nặc xông tới, thần kinh của Duyệt Chiêu như bị cây kim lạnh châm vào, cô sợ đến mức cả người toát mồ hôi, hét lên rồi chạy bán mạng.

Con ma men đuổi theo cô, vừa chạy vừa gào lên gọi cô.

Duyệt Chiêu chạy một mạch tới cuối đường Tiểu Mã, không dám ngoái đầu lại, rất sợ vừa ngoái đầu là sẽ rơi xuống vực sâu vô tận.

Khi cô băng hết đường Tiểu Mã chạy vào đầu con hẻm, bên tai vẫn vang lên tiếng thở của người nọ. Cô rất sợ, thậm chí còn quên mất cánh tay đau nhức, không dám chậm lại, chỉ muốn nhanh chóng về nhà mình.

Duyệt Chiêu loáng thoáng nghe thấy có người gọi tên mình, mãi đến khi giọng nói quen thuộc ấy tới gần, cô mới dừng lại, quay đầu, ngơ ngác nhìn người ấy đang tiến tới.

Mạc Sậu hỏi: “Tôi trông thấy cô từ xa, cô làm gì mà chạy nhanh thế?”

Duyệt Chiêu thở hổn hển, mặt tái mét, khó nhọc nói: “Có tên say rượu đuổi theo tôi.”

Mạc Sậu nghe thế vội xoay người chạy đi nhìn đường, không thấy ai cả.

Anh lẳng lặng nhìn trong chốc lát, sau đó quay lại nói với Duyệt Chiêu: “Không còn ai khác.”

“Thật không?” Cuối cùng Duyệt Chiêu cũng bình tĩnh hơn đôi chút, đưa lưỡi liếm đôi môi khô khốc, lẩm bẩm, “Nhưng tôi đâu nhìn nhầm.”

Mạc Sậu thấy mặt cô tái mét, hỏi: “Cô khỏe không? Mệt quá hả?”

Duyệt Chiêu bình tĩnh trở lại, nhịn đau nói: “Hơi mệt thôi, tôi về ngủ một giấc là khỏe ấy mà.”

Anh đăm chiêu, nhìn ánh mắt cô, chợt nói: “À, trái cây cô tặng ngon lắm, có điều bị bạn cùng phòng tôi ăn hết rồi, chỉ chừa lại cho tôi vài quả thôi.”

Duyệt Chiêu suýt quên mất vụ anh đào, nghe anh nhắc mới gượng cười nói: “Chỉ vài quả thôi hả? Vậy để sau này nếu thấy giảm giá thì tôi lại mua cho anh.”

Mạc Sậu dứt khoát nói: “Ừ, vậy tôi chờ.”

Đến khi hai người tới trước cửa nhà Duyệt Chiêu, Mạc Sậu mới hỏi cô: “Tay cô bị thương phải không? Đau lắm hả?”

Duyệt Chiêu ngạc nhiên.

Mạc Sậu nói: “Nãy giờ cô cứ nhíu mày mãi thôi, trông cứ như đang nhịn đau vậy.”

Duyệt Chiêu nói: “Anh có tài quan sát ghê. Ừ, tối nay tôi bị va trúng tay phải, mới đầu chỉ đau thôi, nhưng bây giờ tôi còn không nâng tay lên nổi.”

Mạc Sậu im lặng một hồi mới nói: “Để tôi chườm lạnh cho cô nhé.”

Duyệt Chiêu hơi bất ngờ, từ chối: “Muộn rồi, không dám làm phiền anh đâu.”

Trong bóng đêm, đôi mắt Mạc Sậu sáng như ánh trăng, hỏi cô: “Nếu tôi thấy chuyện này chẳng phiền hà chút nào, cô có bằng lòng để tôi chườm lạnh cho cô không?”

Duyệt Chiêu nhìn mắt anh, bỗng thấy ngượng ngùng. Không biết vì sao mà phần lớn thời gian ánh nhìn của anh khiến cô rất lúng túng, cô chuyển tầm mắt, thành thật nói: “Muộn lắm rồi, không tiện đâu.”

Một lát sau, Mạc Sậu giơ tay, lòng bàn tay chầm chậm nâng khuỷu tay phải của cô lên cho đến khi cánh tay cao ngang ngực cô, nói: “Nâng tay cao tới đây sẽ giúp chỗ bầm lưu thông máu dễ dàng hơn.”

Duyệt Chiêu nhíu mày.

“Ráng nhịn một chút.” Mạc Sậu nói.

Giọng của anh như cố tình nhẹ lại, tựa như đang dỗ dành học sinh tiểu học, nhưng Duyệt Chiêu không để ý tới sự thay đổi trong giọng điệu của anh, đáp: “Ừm, tôi sẽ cố.”

Anh nói: “Cô vào nhà nhớ lấy khăn chườm lạnh, đừng dùng nước nóng, cũng đừng bôi thuốc lung tung. Chườm lạnh xong thì đi ngủ ngay, sáng mai sẽ đỡ hơn nhiều đó.”

Duyệt Chiêu thấy anh nói có lý, gật đầu: “Tôi sẽ làm theo lời anh.”

Mạc Sậu rụt tay về, xoay người đi về phía nhà mình, đến cửa, anh bỗng quay lại gọi: “Duyệt Chiêu.”

Nghe thấy tên mình vang lên mạnh mẽ trong đêm tối hệt như bị giáo viên điểm danh, Duyệt Chiêu ngước mắt, mắt cô chạm vào mắt anh. Sau đó cô nghe rõ mồn một câu hỏi của anh: “Số điện thoại của cô là bao nhiêu?”

Trước khi ngủ, Duyệt Chiêu nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn mới, lấy lên xem.

“Cô có ngoan ngoãn chườm lạnh không vậy?”

Chỉ tám chữ ngắn ngủn nhưng Duyệt Chiêu đọc đi đọc lại rất nhiều lần mới xác nhận mình không đọc nhầm, anh gửi tin nhắn cho cô thật.

Cô nhíu mày, cảm thấy câu chữ của anh quá đỗi thân mật, khiến cô không theo kịp, không biết nên trả lời thế nào.

Cô chầm chậm đặt điện thoại xuống, không hồi âm.