Gửi Đến Chúng Ta

Chương 19




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vào buổi tối, Mạc Sậu đến đón Duyệt Chiêu, tiện đường mua kẹo hồ lô cho cô.

Duyệt Chiêu nghĩ thật trùng hợp khi hôm nay cô luôn muốn ăn món gì đó thật ngọt, thế là anh liền mua kẹo. Cô nhanh chóng cắn một miếng lớn, thậm chí còn cảm thấy phần sơn tra* rất ngọt ngào. 

Quả sơn tra

Kẹo hồ lô làm từ quả sơn tra

Mạc Sậu đã kể với cô về công việc của anh ngày hôm nay, cả chuyện đồng nghiệp của anh nhận được một chú chó từ người bạn. Anh còn lưu hai tấm hình về nó trên điện thoại di động của mình.

Nhìn thấy chú chó nhỏ cô phải thốt lên rằng nó thật là đáng yêu.

Duyệt Chiêu cũng kể với anh một câu chuyện ấm lòng về một ông chủ đã đến quán cô gọi đồ ăn khuya là cơm hải sản và canh xương hầm nấm trà thụ trong hai mươi ngày liên tục cho những nhân viên làm thêm giờ của ông ấy.    

Họ tiếp tục tán gẫu về những điều vụn vặt, không cảm thấy buồn tẻ chút nào. Không tỏ ra chê bôi khi chia sẻ, còn tò mò hỏi xem đối phương nghĩ gì về những điều mà mình đã gặp.   

Đi được nửa đường, Mạc Sậu hỏi Duyệt Chiêu có muốn anh cõng cô về trong nửa sau đoạn đường không.

Duyệt Chiêu từ chối: “Đừng thấy em gầy, em cũng là người gần 100 cân đó (gần bằng 50 kg VN), cõng lên sẽ nặng lắm.”

Mạc Sậu cười nói: “Em cứ leo lên thử xem.”

Anh nói nhẹ như gió thoảng mây trôi vậy.

Cô có thể nặng đến mức nào chứ? Vào kỳ nghỉ hè năm thứ nhất, anh làm công việc part time cho một công ty chuyển nhà. Anh đã rất nhiều lần nhận được lệnh phải đến những khu tập thể kiểu cũ không có thang máy, tủ quần áo và hộp gỗ được đặt trực tiếp lên lưng rồi leo bốn đến năm tầng của tòa nhà. Nếu so sánh thì trông cô khá mảnh mai và mềm mại.

Ai ngờ Duyệt Chiêu không chịu, lại còn bắt đầu làm nũng: “Khi nào giày em hỏng không đi được nữa, em sẽ cho anh cõng. Sao anh cố chấp vậy? Để người ta cõng suốt dọc đường đi cũng không phải chuyện thú vị gì đâu.”

“Em chưa thử thì làm sao biết là nó chán.” Mạc Sậu nhìn cô rồi nói rõ ràng: “Thực ra anh chỉ muốn đối xử với em tốt hơn.”

Duyệt Chiêu hơi kinh ngạc khi nghe anh nói vậy.

Mạc Sậu nói: “Có vẻ như anh chẳng thể làm gì khác ngoài việc đưa đón và mua đồ ăn cho em.”

Duyệt Chiêu cười nhẹ: “Nhưng như vậy là đủ rồi, em vui lắm.”

Mạc Sậu nói: “Em biết không? Trong bữa trưa hôm nay, một đồng nghiệp nữ nói ‘anh ta tốt với bạn’ là vô giá trị, bởi vì nó gần như không tốn kém, anh nghĩ nó có lý.”

“Đợi đã.” Duyệt Chiêu thận trọng hỏi, “Đồng nghiệp nữ đó của anh còn độc thân sao?”

Mạc Sậu hơi bất ngờ khi bị cô ngắt lời, nhưng nhanh chóng xua tan sự lo lắng của cô: “Con của chị ấy được hai tuổi rồi.”

Duyệt Chiêu an tâm cười, sau đó quay lại chủ đề chính, nghiêm túc nói: “Chuyện này không thể vơ đũa cả nắm được. Nếu như anh không thích một người mà chỉ cảm động trước sự cố gắng của người đó thì nó thực sự là vấn đề lớn. Sau này ở bên người đó, anh sẽ phát hiện ra rằng người đó không còn giống như xưa nữa. Nhưng em thích anh không chỉ vì anh đối tốt với em, em thích anh là vì……”

“Vì sao?” Mạc Sậu vội vã muốn biết đáp án.

Duyệt Chiêu nắm lấy tay anh, vừa ngẫm nghĩ vừa vừa trả lời: “Bởi vì tính cách và nhân phẩm của anh, sắc đẹp của anh, thân hình của anh, cả những lời anh nói, tất cả đều có sức ảnh hưởng với em.”

Bản thân Mạc Sậu có quá nhiều ưu điểm mà cô thích, cô cũng không miễn cưỡng chấp nhận anh chỉ vì anh “đối tốt với mình”.

Không ngờ là Mạc Sậu lại tò mò hỏi: “Mà này, em làm sao biết thân hình của anh thế nào?”

Duyệt Chiêu: “……”

Cô đáp: “Em nhìn ra được anh hẳn là có chút cơ bắp.”

Tất nhiên là do cô đã vô tình đụng phải khi ôm anh.

Mạc Sậu nắm chặt tay cô, hỏi hết sức trực tiếp: “Có muốn nhìn thử không?”

Duyệt Chiêu bị anh quấy nhiễu, vội vàng nói: “Bây giờ chúng mình còn đang ở trên đường, anh đừng có mà thoát y đấy.”    

Anh bật cười: “Cởi quần áo ở trên đường cho em xem? Anh không điên đến mức ấy đâu. Ý của anh là nếu em có hứng thú, anh có thể cho em xem tại nhà.”

Duyệt Chiêu nhất thời cạn lời, cô dần nhận ra một kỹ năng mà anh rất giỏi, đó là đùa giỡn cô mà vẫn tỏ ra nghiêm túc.

Cô lập tức có chút ngượng ngùng, tay kia bóp má anh: “Có những lúc em cảm thấy anh xấu xa lắm. Anh định để em nhìn anh trước, sau đó nhân cơ hội nhìn lại em với lý do có qua có lại mới toại lòng nhau, đúng không?”

Mạc Sậu nhìn bạn gái một cách kỳ lạ, sau đó nói với vẻ đã hiểu: “Những gì sau đó là em tự biên tự diễn nhé.”

Duyệt Chiêu: “……”

Anh bình tĩnh giải thích: “Anh không dám nghĩ tới những chuyện kích thích như vậy, chỉ cần có thể nắm tay em là đủ rồi.”

Nghe những gì anh nói kìa, cứ như thể chỉ có mình cô có ý nghĩ xấu xa với anh vậy.

Hai người tay trong tay đi về nhà.

Trước khi vào nhà, Duyệt Chiêu không quên nhắc nhở: “Ngày mai là thứ Bảy, buổi trưa em sẽ nấu cơm cho anh.”

Anh nói: “Chỉ cần làm hai món đơn giản là được, anh không kén chọn.”

Cô mỉm cười, vẫy vẫy tay rồi bước vào nhà.

Mạc Sậu trở về phòng mình, chợt phát hiện vừa rồi tài khoản Wechat trên điện thoại của anh nhận được tin nhắn từ La Thu Hạo.

La Thu Hạo: Người anh em, yêu đương đến đâu rồi? Vẫn suôn sẻ chứ?

Mạc Sậu: Vẫn ổn, cô ấy rất tốt với tôi.

La Thu Hạo: Keke, nghe vẻ là một cô gái rất chu đáo, ông tốt số thật đấy. Nếu người ta đã đối xử tốt với ông thì ông càng phải đối tốt với người ta nhé.

Mạc Sậu: Uh. Hôm nay tôi đang nghĩ đến chuyện mua quà cho cô ấy.

La Thu Hạo: Thành thật mà nói món quà hiệu quả nhất là chuyển khoản, không ai không thích.

Mạc Sậu: Cô ấy hơi khác một chút, chắc là sẽ không hiếm lạ với những món quà kiểu vậy.

La Thu Hạo:??? Cô ấy là kẻ có tiền được Chúa ưu ái sao?

Ánh mắt Mạc Sậu ngưng lại, anh không ngờ thằng bạn thân lại nói thẳng như vậy, suýt chút nữa anh đã quên rằng Duyệt Chiêu là con gái của một gia đình giàu có.

La Thu Hạo lại gửi đến một dấu chấm hỏi.

Mạc Sậu chợt định thần lại, bắt đầu trả lời: Đúng vậy, gia cảnh của cô ấy chắc rất tốt, tôi không hỏi chi tiết.

La Thu Hạo: Đừng lo, hoàn cảnh nhà ông cũng không tệ, xứng lứa vừa đôi.

Mạc Sậu nở nụ cười, thầm nghĩ nếu không xứng thì mình chăm chỉ hơn là được.

Nhưng nói đến hoàn cảnh gia đình, Mạc Sậu tự nhiên nghĩ đến người bạn gái mà La Thu Hạo đã có trước đây, gia cảnh của bên kia tốt hơn La Thu Hạo rất nhiều, cuối cùng cậu ấy đành phải chia tay.

Quả nhiên La Thu Hạo nhanh chóng gửi tới một tin nhắn: Haizz, nghĩ đến bản thân thấp hèn lại thấy thương cho mình.

Mạc Sậu: Ông đừng tự ti mặc cảm, cô ấy lựa chọn ông chắc chắn là vì ông có sức hấp dẫn với cô ấy.

Một lúc sau, La Thu Hạo gửi đến một tin nhắn dài với nội dung: Thích cũng vô ích, tôi và cô ấy không cùng thế giới. Vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè hằng năm cô ấy đều đi du lịch nước ngoài, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng rời khỏi thành phố. Tiền sinh hoạt hàng tháng của cô ấy là hai mươi nghìn NDT (~66 triệu VND), còn tôi thì chưa đến hai nghìn NDT (~6,6 triệu VND). Sau vài lần hẹn hò, tôi không kham nổi, lại ngại để cô ấy bao mình. Ô dề nhất là một lọ kem dưỡng da ban đêm của cô ấy bằng tiền sinh hoạt một tháng của tôi.

Mạc Sậu nhớ tới hồi đó, La Thu Hạo cau có hỏi anh rằng nên tặng quà gì cho bạn gái nhân ngày sinh nhật của cô ấy, rẻ tiền thì cậu ấy ngại không dám tặng, đắt tiền thì không mua nổi và cô ấy đã nói rõ rằng không cần mấy thứ như nước hoa, túi xách hay đồ trang sức.

Kết quả Mạc Sậu gợi ý cho thằng bạn thân: “Cậu có thể tự làm mà. Nếu đã không có nhiều tiền thì hãy bỏ ra lòng thành.”

La Thu Hạo đã mua một túi lớn vật liệu trên mạng, dành một tuần để tự tay may một cặp gấu, đặt thêm một bó hoa hồng và một chiếc bánh kem vào ngày sinh nhật của bạn gái. Hôm đó khi cậu ấy trở về ký túc xá còn cười nói rằng bạn gái mình vui đến phát điên, nói rằng đó là món quà tuyệt vời nhất mà cô ấy từng nhận được.

Tuy nhiên họ đã chia tay không lâu sau đó.

Vào giờ phút này, Mạc Sậu có chút suy nghĩ khác thường.

Trước vấn đề “Tặng quà gì mới tốt nhất cho người mình thích”, Mạc Sậu đã tìm kiếm trên mạng một hồi rồi đứng dậy dọn dẹp phòng khách. Qua khóe mắt, anh nhận thấy có một thứ khiến mình cảm thấy khó chịu đang nằm rải rác trên ghế sô pha.

Phòng riêng của Mạc Sậu luôn được dọn dẹp kịp thời để đảm bảo sạch sẽ và gọn gàng 100%, nhưng Du Đằng thì ngược lại.

Du Đằng không bao giờ đóng cửa, chăn mền nhàu nhĩ trong phòng cậu ta chưa bao giờ được gấp lại, quần lót rơi vãi trên sàn, trên bàn máy tính là lon đồ uống, hộp giấy đựng thức ăn sẵn cũng lười không thèm vứt đi…… Thật đáng xấu hổ khi thể hiện thói quen mất vệ sinh của bản thân như vậy.

Vào lúc này, phòng của Du Đằng tỏa ra mùi đồ ăn để qua đêm vô cùng khó chịu, Mạc Sậu cau mày, bước tới đóng cửa lại. Mạc Sậu chưa bao giờ muốn bước vào phòng của Du Đằng để giúp dọn dẹp, mặc dù Du Đằng đã nói đùa vài lần “Cậu có thể dọn dẹp hộ tôi, tôi sẽ trả tiền cho cậu”. Nhưng anh chưa từng đồng ý.

Mạc Sậu đi vào phòng bếp uống một ly nước, trong lòng dần bình tĩnh, nghĩ khi Du Đằng trở về, trước tiên phải bắt anh ta khử sạch mùi hôi trong phòng. Song, đêm đó Du Đằng lại không về.

Buổi trưa ngày hôm sau, Duyệt Chiêu chuẩn bị sườn heo om, canh trứng gà và hai món rau, sau đó chuẩn bị thông báo cho Mạc Sậu đến dùng bữa.

Cô vốn nghĩ rằng Mạc Sậu sẽ trở về nhà ngủ bù sau khi mang bữa sáng cho cô, vì vậy cô không làm phiền anh. Nhưng cô không biết rằng Mạc Sậu đã ra ngoài từ lâu lúc cô không chú ý.

Duyệt Chiêu vừa nhấc điện thoại định gọi, nhưng lại nghe thấy ngoài cửa sổ có một giọng nói quen thuộc đang gọi tên mình, cô ngoái ra nhìn, Mạc Sậu mặc bộ đồ thể thao màu xám đen, từ trong ngõ đi ra với một thứ.

Cô lấy làm ngạc nhiên, anh ấy đi ra ngoài từ lúc nào? Anh ấy là mèo sao? Đi đâu về vậy?

Sau khi Mạc Sậu bước vào nhà, anh đưa món quà trên tay cho Duyệt Chiêu.

Duyệt Chiêu nhận lấy nó bằng cả hai tay, sửng sốt khi nhìn thấy chiếc hộp, sau khi phản ứng lại cô hỏi: “Tại sao anh lại mua đàn Ukulele?”

Mạc Sậu nói: “Tặng em đó.”

Cô mở to hai mắt, vẻ ngạc nhiên lắm: “Anh mua nó ở đâu?”

Mạc Sậu nói thật: “Anh đang đi dạo trong trung tâm thành phố thì đột nhiên nhìn trúng nó. Anh nhớ em nói rằng em hay chơi đàn hồi còn ở nhà.”

Duyệt Chiêu rất kinh ngạc, sau đó cẩn thận mở hộp lấy ra một cây đàn Ukulele 23 inch, nhìn kỹ mới biết nó được làm từ gỗ gụ*, giá sẽ không dưới một nghìn NDT (~3 triệu rưỡi VND).

Đàn Ukulele

*gỗ gụ là loại gỗ có màu nâu đỏ, thuộc ba loài gỗ cứng nhiệt đới, nó có giá trị cao về mặt kinh tế, thường được sử dụng để làm đồ nội thất và các loại đàn do tính chất bền và màu sắc của nó.“Cái này hơi đắt.” Duyệt Chiêu khẽ nói, có phần trách cứ anh tiêu tiền bừa bãi, “Anh mua làm gì hả?”

“Không đắt đâu.” Mạc Sậu ấn nhẹ ngón tay vào bốn dây đàn Ukulele nhưng không ra tiếng, đành phải rút tay về, ngồi xuống ghế bên cạnh cô rồi đưa ra yêu cầu của mình: “Giờ em chơi một chút cho anh nghe, có được không?”

Duyệt Chiêu ôm đàn Ukulele, cười nhẹ và gật đầu.

Cô đã chơi Ukulele từ rất lâu rồi, và có thể chơi nó một cách thuần thục mà không cần phím gảy*.

Phím gảy

Chẳng cần bận tâm suy nghĩ, cô chọn chơi hai bản nhạc kinh điển Canon* và Castle in the sky.*Canon cung Rê trưởng là một trong những bản nhạc nổi tiếng nhất của Johann Pachelbel. Nó được viết vào khoảng năm 1680, thời kỳ Baroque. Còn bài Castle in the sky thì mình không biết chính xác là tác giả đang đề cập đến bài nào, vì lên mạng tìm nó ra nhiều bài cùng tên lắm.Ngoài việc chiêm ngưỡng cô chơi đàn, Mạc Sậu còn chăm chú vào những ngón tay trắng nõn linh hoạt của cô rồi đưa mắt sang mái tóc dài mềm mại xõa trên vai. Cô hơi cúi đầu, vẻ mặt vừa chơi vừa phiêu theo giai điệu khiến anh cảm thấy lúc này cô rất tự tin và xinh đẹp.

Lần đầu tiên anh cảm thấy mình đã có lựa chọn đúng đắn, cây đàn Ukulele nằm trong vòng tay cô và được cô chơi một cách thuần thục.

Sau khi Duyệt Chiêu chơi xong hai bản nhạc, cô ngước mắt lên nhìn Mạc Sậu, nụ cười của cô như hoa đào đung đưa trong gió xuân, cô nói: “Em sẽ chơi cho anh nghe một bài mà em thích.”

Dứt lời, cô chuyển sang Close to you.

Những giai điệu nhẹ nhàng và lười biếng vang lên, giống như đang ở trong một căn nhà gỗ trên núi, uống rượu vang sủi bọt với những người bạn thân, lắng nghe tiếng chim hót và côn trùng, sau đó trò chuyện nhẹ nhàng, nói về cuộc sống lười biếng hàng ngày và những câu chuyện tình lãng mạn.

Why do birds suddenly appear

Every time you’re near

Just like me, they long to be

Close to you

Chơi xong, Duyệt Chiêu ôm đàn Ukulele trong lòng và hỏi người đang nhìn mình chằm chằm: “Hay không anh?”

Mạc Sậu nói: “Nghe hay lắm.”

Duyệt Chiêu cười nói: “Anh muốn học không? Cái này rất đơn giản.”

Anh đáp: “Anh không thích học nhưng thích nghe em chơi đàn.”

Cô cười: “Anh biết hưởng thụ ghê.”

Mạc Sậu mải ngắm nhìn cô, giọng nói cũng trở nên lười biếng: “Em có biết vì sao hôm nay anh lại đi mua quà không?”

Duyệt Chiêu âu yếm cây đàn Ukulele, phỏng đoán: “Để em nghĩ xem. Chả lẽ em đã làm được điều gì tốt nên anh thưởng cho em?”

“Nghĩ như vậy cũng được.” Mạc Sậu nhớ lại điều gì đó, trong lúc nói chuyện tầm mắt rơi vào môi cô: “Anh thưởng cho em vì hôm đó em đã chủ động hôn anh.”

Mặt hồ trong trái tim Duyệt Chiêu lại bị lời nói của anh khuấy động, xuất hiện từng lớp gợn sóng.

“Em thích lắm.” Cô thực sự thích món quà này.

Tay Mạc Sậu sờ lên mái tóc dài xõa xuống vai của cô, sau đó chọn một sợi tóc rồi quấn quanh ngón tay, hỏi một cách tỉ mỉ: “Bây giờ em định làm gì để cảm ơn anh?”

Giọng điệu của anh như đang nhắc nhở, nó rõ ràng đến nỗi bất cứ ai cũng có thể hiểu được anh muốn gì vào lúc này.

Không phụ sự chờ mong của anh, Duyệt Chiêu ghé mặt qua, cánh môi mềm mại khẽ chạm lên má anh một cái.

Chỉ vì một nụ hôn mà cô có thể nhận được món quà này từ anh, vậy thì cô sẽ bày tỏ lòng biết ơn của mình bằng một nụ hôn khác.

Tất nhiên không chỉ là lòng biết ơn, mà còn là tấm chân tình của cô.