Mạc Sậu và Duyệt Chiêu nắm tay nhau về nhà, tới đầu hẻm thì chạm mặt Du Đằng. Anh ta vui tươi hớn hở như gặp chuyện vui, còn chủ động chào hỏi họ. Duyệt Chiêu lịch sự chào lại, Mạc Sậu gật đầu qua loa.
Du Đằng vào nhà trước, Mạc Sậu ghé nhà Duyệt Chiêu một lát mới về.
Mạc Sậu vừa vào nhà, Du Đằng cũng ra khỏi phòng tắm, vừa cầm khăn lau tóc vừa trêu chọc bạn cùng nhà: “Người anh em này, cậu đang cặp bồ với người đẹp đối diện à? Chậc chậc, coi bộ đàn ông cứ nỗ lực là sẽ có kết quả tốt đẹp nhỉ, giờ được như ý rồi có vui không?”
Mạc Sậu thừa nhận chuyện anh và Duyệt Chiêu đang hẹn hò nhưng phớt lờ ý trêu cợt của anh ta.
Du Đằng nhạy cảm phát hiện niềm hạnh phúc thoáng hiện lên trong đôi mắt Mạc Sậu, anh ta chợt thấy hơi khó chịu. Nếu người đẹp đối diện không phải là công nhân thì anh ta đã ra tay lâu rồi, với kinh nghiệm của anh ta, làm gì tới lượt Mạc Sậu.
Du Đằng vứt bừa khăn lên bàn trà, lắc mạnh đầu cho tóc ráo nước, ngồi thụp xuống sofa, nói: “Không chỉ cậu đỏ tình đâu, chuyện tình cảm của tôi cũng suôn sẻ lắm. Mấy ngày qua nữ thần cười với tôi rất nhiều, không uổng công sáng nào tôi cũng đem bữa sáng cho cô ấy, buổi trưa lại đặt cơm cho cổ, buổi chiều còn chuẩn bị cà phê và sô-cô-la. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, độ khó của tôi cao hơn cậu nhiều, toàn bộ đàn ông độc thân của công ty đều dòm ngó cổ, nhìn đâu cũng thấy tình địch. Khà khà, nhưng tôi khá may mắn, giờ đang làm tổ trưởng tạm thời của dự án trọng điểm quý một, ngày nào cũng cần vào phòng làm việc của cô ấy mấy lần để báo cáo công việc. Mấy tên kia làm gì có cơ hội ở riêng với cổ trong không gian kín như tôi chứ.”
Mạc Sậu bình thản nhìn anh ta, giờ mới nhận ra dạo này Du Đằng rất chăm chút ngoại hình, một ngày gội đầu hai lần, đi đâu cũng vuốt keo, còn xịt nước hoa nữa. Anh không có ý kiến gì về việc này, chỉ cần trước khi đi Du Đằng đừng làm phòng tắm và phòng khách bừa bộn là được.
Nói tới ưu thế của mình, Du Đằng dang hai tay để lên thành ghế, nhắm mắt lại, khoe khoang: “Bằng gương mặt và đôi chân quyến rũ của tôi, mấy tên kia tha hồ mà hít khói. Có thằng nhỏ hơn cổ sáu tuổi ngày nào cũng mang giày độn, mới hôm qua đây tôi còn thấy miếng độn giày của nó rơi ở nhà vệ sinh, tôi cười muốn chết. Chắc tưởng phụ nữ bị mù, không nhìn ra mánh khóe đó quá. Tôi liếc một cái thôi cũng đủ biết nó cao lắm là mét sáu tám.”
Du Đằng tiếp tục khoe mẽ ưu điểm chiều cao của mình, kể hồi xưa tham gia đội bóng rổ của trường, đám con gái còn xếp hàng để đưa nước cho anh ta.
Anh ta tự nhận mình cao ráo, tay chân săn chắc, mặt mũi tuy không đẹp bằng Mạc Sậu nhưng khá cuốn hút, đứng thứ ba trong bảng xếp hạng trai đẹp của công ty. Nhưng hai người đứng đầu đã có gia đình, không tạo thành uy hiếp, chỉ còn lại mình anh ta là có tư cách hái đóa hoa giàu sang kia thôi.
Song, từ khi anh ta nói đến đội bóng rổ, Mạc Sậu đã chẳng còn hứng thú nghe gì nữa mà về phòng mình. Một lát sau, Du Đằng mở mắt ra, ngơ ngác nhìn phòng khách vắng tanh.
Hôm sau, Duyệt Chiêu dậy sớm nấu bữa sáng phong phú: trứng rán, thịt heo xông khói, súp lơ luộc và mì trộn dầu hành, sau đó gọi điện bảo Mạc Sậu sang ăn sáng. Anh hạnh phúc ăn bữa sáng do Duyệt Chiêu nấu rồi mới đi làm.
Ban ngày, Duyệt Chiêu cũng rất bận rộn. Cô giặt giũ, quét dọn, sau đó quyết định đi chợ.
Mấy hôm nay trời ấm hơn, có thể nói là xuân về tới đầu ngõ rồi, ra ngoài chỉ cần mặc cái áo sơ mi và áo khoác mỏng là được. Duyệt Chiêu mặc thêm cái áo khoác có mũ, thay quần jean, cột tóc rồi đi chợ.
Mùa xuân đến, rau cũng nhiều hơn: măng, cải lông, xà lách, cải bó xôi, cà tím, củ cải trắng, cà chua bi, v.v… Loại nào cũng tươi mơn mởn, nấu canh hay xào sẽ rất ngon.
Cô mua khá nhiều rau, một con cá và một cân xương sườn. Cá đã được người bán làm sạch, Duyệt Chiêu định nấu canh cá với cà chua, xương sườn thì để hầm với củ cải trắng. Hay xương sườn để làm món kho nhỉ? Có lẽ Mạc Sậu thích thịt kho hơn, cô thầm nghĩ.
Duyệt Chiêu mỹ mãn xách túi lớn túi nhỏ thức ăn về. Cô rẽ ở khúc cua để đi vào hẻm, bỗng nghe thấy một giọng nói xa lạ gọi tên mình. Cô ngoái đầu lại, cách đó không xa, một chàng trai hào hoa phong nhã ngược nắng đi về phía cô.
Chờ người đó lại gần, ánh nắng chếch sang một chút, Duyệt Chiêu mới thấy rõ mặt người đó, sau vài giây suy nghĩ, cô mới xác nhận mình đã từng gặp người này. Nhưng Duyệt Chiêu vẫn thấy rất lạ, sao anh ta lại ở đây?
Triển Ngạn Chi chậm rãi đi tới, dừng lại cách Duyệt Chiêu khoảng một mét, lịch thiệp nói: “Mẹ em nói em ở đây.”
Cô cau mày, hỏi: “Anh tìm tôi làm gì?”
Triển Ngạn Chi không biết nên trả lời thế nào, trong lúc vô tình liếc mắt thì nhìn thấy túi đồ trên tay Duyệt Chiêu, trong lòng thầm ngạc nhiên, không ngờ cô cũng đi chợ, thoáng chốc nảy lòng thương xót, nếu cô ở nhà thì cô đâu cần phải đi chợ. Không biết quãng thời gian qua cô sống thế nào, cô là thiên kim tiểu thư chưa từng biết khổ cực mà.
Anh ta xót xa, hỏi: “Em có thời gian không? Anh có chuyện muốn nói với em.”
Duyệt Chiêu nói thẳng: “Anh muốn nói gì cứ nói ở đây đi.”
“Nhưng em đang xách đồ, chắc nặng lắm.” Triển Ngạn Chi không muốn để Duyệt Chiêu xách đồ nặng đứng giữa đường, nhưng anh ta cũng biết nếu mình đề nghị xách giúp thì cô sẽ không đồng ý.
Cô nói: “Không sao, không nặng chút nào đâu. Anh nói mau đi.”
Triển Ngạn Chi thoáng lúng túng, hệt như anh ta chưa từng đối mặt với cô gái xinh đẹp nào lâu vậy.
Tuy lòng có nhiều băn khoăn nhưng anh ta vẫn gom can đảm nói tiếp: “Duyệt Chiêu, anh biết hôm nay anh tới đây như thế này là rất đường đột. Nhưng mà anh quả thật muốn nói với em đôi lời, nếu em có thời gian, chúng ta tìm nơi nào ngồi được không? Sẽ không tốn nhiều thời gian của em đâu.”
Cô thầm nghĩ nói chuyện rõ ràng cũng tốt, đỡ sau này phải tiếp xúc nhiều, vì vậy đáp: “Anh đứng đây đợi một lát, tôi về cất đồ rồi ra ngay.”
Duyệt Chiêu dẫn Triển Ngạn Chiêu đến quán nước nhỏ ở cạnh chợ. Quán này đã hoạt động rất lâu rồi, có hai tầng, vì làm ăn không tốt lắm nên chủ quán cũng không chú ý nhiều, tầng một chất đầy đồ đạc, muốn đi vào là phải đi vòng qua mấy cái thùng to và một đống đồ gỗ.
Không gian trên lâu hai cũng rất nhỏ, chỉ có vỏn vẹn bốn cái bàn con. Khu vực này rất náo nhiệt, ngồi gần cửa sổ là có thể nghe thấy mồn một tiếng rao dưới nhà.
Triển Ngạn Chi và Duyệt Chiêu ngồi xuống đối diện nhau, gọi hai ly trà nhài.
Anh ta lẳng lặng nhìn Duyệt Chiêu, lòng gợn sóng.
Triển Ngạn Chi nhớ lại lần gặp nhau trước đây, ban đầu họ đi nghe nhạc, sau đó cùng nhau đi ăn cơm. Nhà hàng yên tĩnh, trang trí nhã nhặn, như một thế giới khác so với quán trà này.
Cuộc hẹn hôm ấy hệt như giấc mộng đẹp, trong lúc anh ta đang ngóng chờ lần gặp tiếp theo thì bỗng nhận được tin nhắn của cô: “Sau hai lần gặp nhau, tôi nhận thấy chúng ta không hợp nhau, dừng ở đây thôi, đừng liên lạc với nhau nữa.”
Lúc đọc tin nhắn, anh ta giật mình thảng thốt, sau đó là nỗi thất vọng tràn trề, hệt như đang đi trên con đường bằng phẳng thì bất ngờ đụng vào cây cột.
Trước cuộc hẹn, cô của anh đã nghiêm túc dặn dò: “Ngay từ lần đầu gặp nhau, cháu phải tập trung chú ý, hãy đối xử với cô bé như cháu đối xử với bài vở của cháu vậy. Tuy chúng ta đều hiểu với gia cảnh của cô bé, cháu là người với cao, nhưng cháu không được tự ti. Nước chảy xuống vùng trũng, người đi lên chỗ cao, chỉ cần cháu có bản lĩnh, cơ hội này sẽ rơi vào tay cháu, không ai có tư cách nói gì cả.”
Tuy cô anh nói hơi thẳng nhưng Triển Ngạn Chi cũng biết nếu mình giành được trái tim Duyệt Chiêu thì sẽ như thế nào, nếu tiến xa hơn, nếu mình và Duyệt Chiêu kết hôn thì sẽ lại như thế nào.
Anh ta gian khổ học hành mười mấy năm, lý tưởng và hoài bão, tự tôn và mục tiêu của anh ta cũng như niềm hy vọng của gia đình gần như có thể dễ dàng chuyển bước ngoặt bằng cuộc hôn nhân này.
Hy vọng của họ chỉ có thể dựa vào may mắn mới có thể nhận được một cơ hội.
Vì thế, Triển Ngạn Chi đã từ chối lời tỏ tình tha thiết của đàn em cùng trường, tuy cô ấy đối xử với anh ta rất chân thành nhưng vẫn không đủ để Triển Ngạn Chi từ bỏ cám dỗ khác. Anh ta dồn quyết tâm để theo đuổi Duyệt Chiêu. Nào ngờ Duyệt Chiêu lại không cho anh ta cơ hội.
Một lát sau, Duyệt Chiêu đi thẳng vào vấn đề: “Giờ anh nói được rồi.”
Triển Ngạn Chi vuốt ve miệng ly, cố giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Mẹ em nói vì anh mà em mới dọn ra khỏi nhà.”
Duyệt Chiêu cười, phủ nhận: “Không phải vì anh, tôi cãi nhau với bố mẹ nên mới chuyển đi.”
Triển Ngạn Chi nói: “Xin thứ lỗi, cho anh hỏi có phải vì em không muốn tiếp tục gặp gỡ anh mà bất đồng ý kiến với bố mẹ nên mới cãi nhau với họ?”
Cô nói: “Đúng một phần, phần khác thì là vì tôi lớn rồi, muốn nếm trải cuộc sống tự lập.”
Duyệt Chiêu uyển chuyển bày tỏ cuộc sống của cô thay đổi không liên quan trực tiếp tới Triển Ngạn Chi. Anh ta hiểu rõ điều đó.
Triển Ngạn Chi thất vọng vô cùng, không ngờ mình chẳng đáng giá gì với cô cả.
Ngón tay đặt trên miệng ly của Triển Ngạn Chi vấn vít hơi nóng, anh ta lấy lại tinh thần, nhận ra hành động đến tìm cô hôm nay quá lỗ mãng.
Tại sao anh ta lại gần như khẩn cầu mà xin địa chỉ của cô từ mẹ cô?
Tại sao mới ba giờ chiều mà anh ta đã xin nghỉ phép ở phòng thí nghiệm để chạy tới đây?
Anh ta làm ra hành động mất cả tự tôn thế này để làm gì? Là vì không muốn phụ lòng người nhà sao? Hay chỉ đơn giản là vì anh ta muốn gặp cô?
Triển Ngạn Chi lại nhớ về cuộc hẹn đầu tiên của họ.
Sau khi cuộc hẹn kết thúc, anh ta hạnh phúc hệt như được trúng xổ số độc đắc, có thể nói hôm ấy là ngày hạnh phúc nhất đời Triển Ngạn Chi, hạnh phúc hơn cả khi trúng tuyển trường đại học danh giá sau những tháng năm dùi mài sách vở.
Anh ta không thể tin nổi mình lại có cơ hội hẹn hò với người con gái xinh đẹp nhường ấy, thậm chí cô còn có khả năng trở thành vợ anh ta, sinh con dưỡng cái cho anh ta.
Ngày hôm ấy, Triển Ngạn Chi cảm thấy mỗi một ngày nỗ lực trong quá khứ của mình đã được đền đáp, mình đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, mình có thể lựa chọn một người có điều kiện ưu việt để làm bạn đời, mình có thể xây dựng một ngôi nhà khiến người người ngưỡng mộ.
Song, anh ta chưa vui mừng bao lâu thì đã bị dội một gáo nước lạnh. Duyệt Chiêu từ chối anh ta, bất kể Triển Ngạn Chi uyển chuyển hỏi lý do cỡ nào, cô đều không trả lời.
Nghĩ vậy, tim Triển Ngạn Chi nhói đau.
Duyệt Chiêu ngồi đối diện Triển Ngạn Chi luôn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, thấy anh ta im lặng mãi, bèn hỏi: “Anh còn muốn nói gì nữa không?”
Cô cho rằng mình đã biểu đạt rất rõ ràng rồi, cô dọn ra ngoài sống không liên quan gì tới anh ta, vì thế anh ta không cần phải áy náy.
Tạm thời cô chỉ có thể nhận định Triển Ngạn Chi chạy tới đây tỏ ra ân cần với mình là vì áy náy mà thôi.
Triển Ngạn Chi ngước mắt nhìn Duyệt Chiêu, chầm chậm đặt tay lên đầu gối, quyết định dùng thái độ trịnh trọng để bày tỏ lòng mình với Duyệt Chiêu.
Anh ta không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Có lẽ trước kia anh ta quá bị động khiến cô hiểu lầm mình là kẻ nhát gan, không có khí phách đàn ông.
Triển Ngạn Chi nói lại những câu mà mình đã tập đi tập lại tối qua: “Duyệt Chiêu, anh thật lòng rất thích em. Tính anh hướng nội, không hay nói nhiều, có lẽ hai lần gặp em trước đây anh đã không thể hiện tốt khiến em nghĩ anh không nhiệt tình, nhưng anh thật sự muốn đặt em lên hàng đầu và sẽ thay đổi vì em. Nếu anh có làm bất cứ điều gì khiến em khó chịu, em hãy nói với anh, anh chắc chắn sẽ thay đổi. Anh xin em cho anh thêm một cơ hội để anh có thể đối xử tốt với em.”
Anh cố gắng nói cho hết lời đã chuẩn bị, mỉm cười hỏi: “Em có bằng lòng cho anh cơ hội không?”
Trước lời tỏ tình bất ngờ của Triển Ngạn Chi, Duyệt Chiêu có ngạc nhiên nhưng không thảng thốt. Cô là con gái, cũng có sự nhạy cảm để nhận ra ánh mắt và cảm xúc của người khác.
Triển Ngạn Chi nói xong, theo quán tính giơ tay cầm ly trà, hồi hộp chờ câu trả lời của Duyệt Chiêu.
Cô ngả người ra sau, nhìn anh ta, từ chối thẳng thừng: “Xin lỗi, tôi không thể cho anh cơ hội được.”
Mặt Triển Ngạn Chi biến sắc.
Duyệt Chiêu nở nụ cười lịch sự, ánh mắt lại không tỏ ra nhượng bộ: “Anh không phải kiểu người tôi thích, dẫu chúng ta có cho nhau thêm thời gian tìm hiểu thì cũng vô ích, tôi sẽ không thích anh đâu.”
Trái tim Triển Ngạn Chi như bị vật sắc nhọn đâm vào, anh ta bất giác siết chặt tay lại.
“Hơn nữa bây giờ tôi cũng có người yêu rồi, tôi sẽ không cân nhắc thêm ai khác.” Duyệt Chiêu nói xong, khách sáo nhờ vả, “Mong anh tạm thời giữ bí mật với bố mẹ tôi chuyện này.”
Cô đứng dậy, bổ sung: “Sau này chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa. Anh không hợp với tôi, tôi cũng không hợp với anh, chúc anh tìm được người phù hợp. Tôi về đây, nếu muốn anh có thể ngồi thêm một lát, tôi xuống dưới tính tiền.”
Sau khi Duyệt Chiêu đi, Triển Ngạn Chi ngồi im một chỗ, mắt lạnh như băng, nhìn ly trà dần dần nguội lạnh, trong lòng lặp đi lặp lại câu nói: cô ấy có người yêu rồi, cô ấy có người yêu rồi.
Triển Ngạn Chi ảo não cụp mắt. Mình nên làm gì đây? Lẽ nào anh ta phải từ bỏ cô thật sao?
Trên đường về, Duyệt Chiêu ướt đẫm mồ hôi, càng lúc càng nóng. Cô ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang rồi lại nhanh chóng nheo mắt cúi đầu, vui vẻ nhìn đôi giày thể thao của mình.
Cô mua đôi giày này ở một cửa hàng bán đồ thể thao gần chợ vào hôm qua, giá năm mươi tệ, trừ đáy giày hơi mỏng ra thì xỏ vào chân rất thích. Cô nhảy nhẹ lên, chợt có cảm giác như được bay lượn.
Hôm nay, cô đã từ chối thẳng thừng người mình không thích và còn thản nhiên thừa nhận có người yêu. Dũng cảm nói ra lòng mình thật tốt biết bao.
Thậm chí cô còn muốn nói: “Bạn trai tôi vừa đẹp trai đáng yêu, vừa lương thiện chính trực, đối với tôi, không có ai tốt hơn anh ấy, càng không có ai đáng để tôi thích hơn anh ấy.”
Nghĩ tới người yêu, Duyệt Chiêu trộm cười.
Cô vừa lẩm bẩm gọi tên bạn trai vừa nhẹ nhàng cất bước, đi về căn hộ đơn sơ nhưng ấm áp của mình.