Mấy ngày sau khi Gin tới dạy học, Bảo Anh không dám lôi thuốc ra bôi trước mặt anh nữa.
Cứ thế cho đến hết tuần, cô cũng đã được anh nhồi vào đầu một đống kiến thức đủ để làm điểm cao trong kì thi học kỳ. Trong lúc học thì luôn miệng than vãn, nhưng được anh cho nghỉ giải lao, được anh sưởi tay cho thì cô lại phấn chấn hẳn lên, lại có tinh thần học tiếp.
Bảo Anh tự nghĩ, Gin cũng biết cách dụ dỗ cô quá đấy chứ! Đã vậy học xong còn được nghịch điện thoại của anh, bao nhiêu là trò chơi hấp dẫn trong đó, cả những ứng dụng có giá tiền khá chát (đối với Bảo Anh) cũng được anh mua. Chắc hôm trước nghe cô than muốn chơi cái này cái nọ nên anh tải về cho đây mà.
"Thi không đàng hoàng là anh xóa hết đó nghe chưa?" Gin giở giọng dọa nạt.
"Yên tâm yên tâm đi mà!! Em thi chắc chắn điểm sẽ cao." Bảo Anh dựa đầu vào vai anh, mắt vẫn tập trung vào màn hình, còn miệng thì trả lời anh cho có lệ.
"Điểm sàn là chín mươi điểm."
Gin mới nói dứt câu, Bảo Anh đã ngay lập tức bỏ dở trò chơi, bật đầu dậy trợn mắt nhìn anh. WTF?? Anh giết người đấy hả?? Chín mươi điểm? Anh đang đùa cô chắc?
"Tám mươi." Cô bắt đầu trả giá.
"Chín mươi." Gin vẫn bình thản nhìn cô, mỉm cười vô cùng "dịu dàng".
"Tám mươi lăm."
"Chín mươi."
"Tám mươi bảy, giá chót."
"Cô Miyamoto, tôi chỉ đồng ý giá chín mươi, nếu không, trả điện thoại đây."
Bảo Anh khóc ròng. Chỉ vì mấy trò chơi dở hơi đầy hấp dẫn này mà cô phải tự đày đọa thân xác mình hay sao chứ? Bộ anh tưởng sức học của cô cũng trâu bò như anh hay sao mà thi được chín mươi điểm?
"Được thôi!!" Cô mạnh miệng nói to "Chín mươi thì chín mươi, không sợ!"
Gin không nói gì, chỉ nhìn cô và mỉm cười một lúc lâu. Cô ngơ mặt ra, nhíu mày lại nghiêng đầu nhìn anh trong khó hiểu. Anh đang nghĩ gì vậy nhỉ? Chẳng lẽ lại nghĩ ra thêm trò gì để chọc cô à?
"Anh về đây. Mai gặp." Anh nhéo má cô một cái, rồi đứng dậy và mặc áo khoác vào.
Bảo Anh xoa xoa má của mình, trong đầu đột ngột sực nhớ ra chuyện gì đó nên vội vã gọi anh: "À, đúng rồi!"
Gin dừng lại, xoay đầu nhìn cô: "Chuyện gì vậy?"
"Về chuyện của Sakura..." Bảo Anh vẫn ngồi yên trên ghế, thẳng thắn nhìn anh không tránh né, giọng của cô hơi chùng xuống.
Gin thở dài, bước tới xoa đầu cô. Anh biết cô gái này sẽ không dễ dàng cho qua một chuyện kinh khủng như thế này mà!
"Mẹ của em nói, bà ấy đã cho người lo hậu sự cho cô ấy đàng hoàng rồi."
"Mộ của cậu ấy ở đâu? Em muốn đi thăm..." Bảo Anh bấu chặt tay vào vạt áo, trong lòng lại nổi lên sự buồn bã.
"Hiện tại thì chưa thể nói, đợi mọi chuyện lắng xuống đã... Cha mẹ của Sakura mất từ lúc cô ấy mười lăm tuổi, nên bây giờ cô ấy cũng không còn ai thăm hỏi. Sau này, anh chắc chắn sẽ tới viếng mộ cô ấy thường xuyên." Gin ngồi xuống ngang tầm mặt Bảo Anh, nắm chặt lấy tay cô và an ủi "Anh hứa, sẽ luôn luôn dẫn em theo cùng."
Nghe Gin nói vậy, Bảo Anh mới cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
Chỉ là nhẹ nhõm phần nào thôi. Khi nào tất cả bạn bè biết tin, thì cô mới có thể nhẹ nhõm hẳn. Lúc này cô đang giấu họ một sự thật quá khủng khiếp, nên cô vẫn chưa thể nào thanh thản mà sống được.
Ngày thi đã gần kề, trước lúc đó, cả đám đã lục đục chuẩn bị kế hoạch cho kì nghỉ đông sắp tới.
"Hả? Cậu nói... đi trượt tuyết ở Hakuba, Nagano sao?" Bảo Anh mắt tròn mắt dẹt, hỏi lại Akiko một lần nữa. Cô đã từng đi du lịch Nhật Bản vào mùa đông nên cũng có rành về trượt tuyết một chút. Năm đó cô đi với gia đình đến Hokkaido, được ba cô dạy cho trượt tuyết, nhưng chỉ mới đi được mấy mét đã té rồi...
"Ừ! Ở Hakuba nhà tớ có mở một khách sạn." Akiko tươi cười trả lời lại "Các cậu không cần lo về chi phí, chỉ cần xách hành lí và đi là được rồi."
"Rốt cuộc là nhà cậu có bao nhiêu cái khách sạn vậy hả?" Sumire ngây đơ ra hỏi cô bạn của mình.
"Nhà Aki làm trong ngành xây dựng, ngoài ra còn có một chuỗi nhà hàng khách sạn cao cấp do anh trai của cậu ấy kế thừa từ cha và phát triển." Ayane hào hứng giải thích cho mọi người "Anh ấy chỉ mới hai mươi tám tuổi thôi mà đã giỏi như vậy rồi."
"Ừ, mặc dù đôi lúc có điên điên một chút." Mặt của Akiko thoáng tối sầm trong vài giây, rồi lại trở nên tươi tỉnh như thường "Anh tớ nói đợi Aya đủ tuổi sẽ cưới cậu ấy."
"Aki!!!" Ayane đỏ mặt hét ầm lên "Sao cậu lại nói bậy bạ trước mặt mọi người vậy hả?"
"Đúng mà!" Akiko vẫn cười, nhìn cô bạn trẻ con kia ngượng đến mức muốn khóc, rồi lại nhìn sang Sumire và Bảo Anh đang ôm nhau ngồi đơ "Anh tớ rất thích Aya nên cứ chọc cậu ấy suốt, từ lúc cậu ấy còn nhỏ cho tới giờ. Nhưng bảo vệ cậu ấy ghê lắm, bảo vệ còn hơn em gái nữa ấy chứ. Cái gì cũng chiều, chỉ có cái là hay làm cho cậu ấy khóc thôi."
"Mấy người toàn được làm nữ chính tiểu thuyết tình cảm..." Sumire đột ngột ủ rũ hẳn ra "Còn tôi thì cứ tối ngày mỏi mắt đợi cái anh chàng nam chính hoàn hảo nào đó xuất hiện mà mếu thấy đâu."
Bảo Anh nghe Sumire nói thì lại thấy chột dạ.
Ý của cô ấy là, chuyện của cô cũng là một câu chuyện tình cảm ngập tràn màu hồng sao?
Bảo Anh thấy màu hồng rất ít, còn đa số lại toàn màu đỏ của hận thù và chết chóc. Vậy thì có được coi là tình cảm lãng mạn không?
"Rồi sao nữa? Cậu kể tiếp chuyện của Ayane coi." Sumire trở về trạng thái phấn chấn, yêu cầu Akiko "Hai người này cách nhau tận mười hai tuổi, chà, lãng mạn gớm."
"Không được kể, không được nghe nữa!!" Ayane đập bàn, mặt đỏ lựng hết cả lên.
"Tớ cũng từng hỏi anh tớ có nghiêm túc khi nói ra câu muốn cưới Aya không. Anh ấy rất thẳng thắn, dĩ nhiên là cũng rất nghiêm túc nói rằng có. Anh ấy nói Aya như thỏ con ấy, tối ngày chạy nhảy lon ton, tính tình thì ngây thơ trẻ con, lại hay mít ướt. Anh ấy mà không giành trước thì thể nào cũng có người giành. Vả lại..."
"Vả lại cái gì??" Sumire sốt ruột khi Akiko dừng giữa chừng.
Akiko liếc sang Ayane đang bị Bảo Anh giữ tay chân lại không cho manh động, bật cười một cái rồi kể tiếp: "Anh ấy nói, từ sau khi anh trai Aya mất, thế giới này chỉ còn một mình anh ấy được bảo vệ Aya thôi."
Sumire cười cười, quay sang cô bạn có gương mặt trẻ con đang nhăn lại vì khổ sở kia và thầm thán phục. Cô nàng này đúng là thần thánh, chỉ vì cái tính vô tư lự mà được một anh chàng vừa tài vừa đẹp trai yêu thương. Còn cô thì sao đây? Điệu đà mà tính tình thì cộc cằn, cứ như đàn ông thì ai mà yêu cho nổi chứ?
"C... chẳng phải chúng mình đang bàn về chuyện đi du lịch hay sao??" Ayane lắp bắp lên tiếng để đổi chủ đề.
"Ừ ha, đợt đi du lịch lần này cũng có anh trai của tớ nữa. Anh ấy phải đích thân đến đó kiểm tra vài thứ. Nghe nói khách hàng đang yêu cầu thêm một vài dịch vụ nữa..." Akiko đập tay một cái, chuyển chủ đề mà như không chuyển.
"Sướng quá rồi! Chồng chưa cưới đi chung luôn kia kìa." Sumire huých vai Ayane một cái. Người của Ayane lúc này phải nói là y như cái lò sưởi di động, ấm đến mức nóng hổi.
Bảo Anh chỉ biết bật cười theo mọi người. Ayane lúc nào cũng đáng yêu trong mọi tình huống. Thắc mắc cũng đáng yêu, khóc cũng đáng yêu, ngượng cũng đáng yêu nốt! Vả lại cô gái này còn ngây thơ, vóc dáng lại nhỏ nhắn, nhìn là muốn bảo vệ rồi. Thử hỏi có tên nào mà không bị đốn gục khi tiếp xúc lâu ngày cơ chứ?
Bàn ra thì cũng phải bàn vô việc chính, đó chính là kỳ thì học kỳ đầy cam go đã sắp bắt đầu rồi.
Đêm trước ngày thi, Bảo Anh đã phải thức đến gần một giờ sáng để ôn lại tất cả các kiến thức ở trường và của Gin dạy cho cô. Vì một kỳ thi không có điểm thấp hơn điểm chín mươi, vì tương lai được chơi game, cố lên đi Bảo Anh!!
Kỳ thi đã bắt đầu.
Thời gian này vô cùng căng thẳng. Thi xong một môn rồi Bảo Anh chẳng dám đi so kết quả. Cô sợ phát hiện ra một cái lỗi ngớ ngẩn nào đó thì lại tức giận mà đập nát bàn ra mất!
Trải qua bao nhiêu ngày thi căng thẳng, cuối cùng thì kết quả cũng đã có. Giờ ăn trưa, tất cả các bài kiểm tra của Bảo Anh được xếp nằm sấp lại trước mặt Gin, vì cô nằng nặc đòi coi điểm của anh trước mới chịu.
Cái quái gì đây?
Tại sao môn nào cũng một trăm chói lóa thế này?
Mặc dù biết anh đã mười chín tuổi, mặc dù biết anh là giám đốc, nhưng anh vẫn có thể nhớ được kiến thức của năm nhất cấp ba hay sao?? Không hổ danh là luôn luôn xếp đầu toàn khối. À mà khoan đã... hình như đề thi của anh khác với đề thi của cô thì phải...
"Đề thi của anh..."
"Hiệu trưởng đặc biệt chuẩn bị đề nâng cao cho anh." Gin trả lời thắc mắc của cô ngay.
Lại còn nâng cao đặc biệt nữa cơ á?
"IQ của anh là bao nhiêu thế?" Bảo Anh nheo mắt lại, nghi ngờ hỏi anh.
"Không hỏi IQ ở đây. Được rồi, anh xem điểm của em đấy nhé." Gin thu bài của mình về, rồi từ từ lật giở từng tờ kiểm tra một của cô mặc dù cô đang gào thét các kiểu. Ôi trời ơi... để anh coi bài có phải là một sự sỉ nhục không? Một người giỏi như vậy, thấy được mấy lỗi ngớ ngẩn của cô thể nào cũng cười cho cô xấu hổ đến chết.
Gin lật hết lên. Tốt! Tất cả đều trên chín mươi cả.
"Ở đây, em bị sai này... Cả ở đây nữa, nên mới bị trừ điểm." Gin hơi chồm người lên, ân cần chỉ cho cô những lỗi mà cô mắc phải "Lần sau nhớ tính cho kỹ, bài này rất dễ bị nhầm giữa dấu cộng và trừ."
Bảo Anh chăm chú lắng nghe Gin giảng, đầu gật gù liên tục. Cứ thế, anh liên tục chỉ ra những lỗi sai của cô ở từng môn một để cô rút kinh nghiệm sửa chữa. Lâu lâu cô lại liếc nhìn anh một chút, tự ngẫm lại rằng, anh cũng đã lớn, nên sẽ chẳng bao giờ cười cợt cô vì những chuyện điểm số cỏn con này. Có gia sư như anh thật là tốt. Vừa miễn phí tiền học, còn được điểm cao trong kỳ thi, lại còn được sưởi tay miễn phí, quá lời cho cô rồi còn gì nữa!
"Shinakawa..."
Gin đang giảng bài say sưa, nghe Bảo Anh gọi thì phải dừng lại, ngước lên xem cô gọi mình có chuyện gì.
"Cảm ơn anh!" Cô cười tươi, nắm lấy tay anh và vui vẻ nói. Tự nhiên cô cảm thấy chẳng ngại ngùng gì cả. Cảm ơn anh vì chuyện này là điều hết sức bình thường mà!
Gin mỉm cười, búng nhẹ vào trán cô một cái: "Ngốc! Nãy giờ có nghe anh nói gì không đấy?"
Bảo Anh bừng tỉnh. Thôi chết, nãy giờ cô chỉ nghe có một nửa, còn nửa sau lo ngắm anh nên chẳng nghe gì hết trơn!
"À thì..."
"Ngày mai không được đụng vào điện thoại của anh. Phạt em vì không nghe."
"Nè!! Em làm bài đều được trên chín mươi điểm cơ mà? Anh phải rộng lượng chứ!!"
"Cho chừa tội ngắm trai quên học."
Bảo Anh vừa tức vừa thẹn. Anh không công bằng gì hết trơn! Anh có biết cô nhớ cái điện thoại của anh đến mức nào không? Đúng là đồ nhẫn tâm.
Kỳ thi qua đi, các học sinh cuối cùng cũng có thể thoải mái tận hưởng một kì nghỉ đông trong vui vẻ.
Đám bạn của Bảo Anh quyết định đi bằng xe hơi của nhà Akiko đến Nagano. Trước ngày đi, Bảo Anh rất háo hức, thậm chí mặc cho Tokyo đang chìm giữa giá lạnh, cô vẫn lôi kéo Gin đi mua đồ chung với mình. Phải – mua – đồ - cặp! Cô nàng cứ khăng khăng như vậy suốt.
Gin không nói gì, chỉ mặc cho cô muốn lôi đi đâu thì lôi, anh chỉ ra một điều kiện duy nhất với cô là:
"Toàn bộ đều phải do anh trả tiền."
Bảo Anh bĩu môi không chịu, anh lại đứng kéo má cô với lời đe dọa "tới khi nào chúng bị xệ thì thôi" thì cô mới đồng ý.
Nhưng có một chuyện mà Bảo Anh không hề ngờ tới vào đúng ngày khởi hành.
"Công ty có vài chuyện gấp cần anh giải quyết, nên anh không đi được."
Đùng! Đoàng!!
Cô nàng như bị sét đánh ngang tai khi nghe Gin gọi điện thông báo như vậy. Sao anh lại bận vào đúng lúc này cơ chứ? Tại sao mấy ngày trước không bận mà lại nhằm vào ngày này hả trời?
Suốt cả đoạn đường hơn hai trăm cây số, cô nàng bị người yêu bỏ rơi chỉ ngồi trơ mặt nhìn vào màn hình điện thoại, chẳng thèm quan tâm cảnh vật bên ngoài đẹp thế nào hay không khí trong xe vui nhộn ra sao, nhìn cũng tội, mà thôi cũng kệ...
Lên đến nơi, mọi người vào phòng cất hành lý rồi hẹn nhau dưới sảnh để tới khu trượt tuyết ngay. Bảo Anh tạm dẹp Gin qua một bên, cố gắng tận hưởng kỳ nghỉ đông của mình cho thật hoàn hảo. Anh bận cũng không thể trách anh được, là do công việc cả thôi mà!
Cả đám trượt tuyết cả buổi sáng, xế chiều mới chịu lết xác về. Vừa thay đồ xong thì đám con gái rủ nhau đi tắm suối nước nóng, rồi vào nhà hàng của khách sạn dùng bữa tối. Sumire cao hứng quá, gọi hẳn một chai Sake, thách xem ai say trước thì phải trả lời thật lòng câu hỏi mà mọi người đặt ra. Mặc dù là rượu gạo, và nhẹ, nhưng ai nói là sẽ không say nào?
Ayane rất dễ say, nên anh trai của Akiko phải đứng ra rút lui trước, chỉ ngồi đó và xem thôi. Vậy là chỉ còn lại bốn người chơi, là Akiko, Bảo Anh, Sumire và Michio.
Cả đám uống rất khí thế. Bảo Anh là người uống sung nhất vì đang buồn chán, nên suy ra cô nàng lại là người say đầu tiên.
Đúng lúc đó, thì ngoài cổng khách sạn lại đón một chiếc Aston Martin One – 77 sang trọng của ai đó đi vào.
"Nè, nghe câu hỏi nè." Sumire cũng đã ngà ngà say, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để đặt câu hỏi cho Bảo Anh "Câu này hơi nhạy cảm một chút, cậu có trả lời được không?"
"Chơi hết." Bảo Anh nhếch miệng cười ngạo nghễ, gương mặt của cô đỏ ửng.
"Ngày trước cậu quen anh Hoshino, bây giờ là Shinakawa. Theo cậu, thì khi hôn môi của ai có sức hấp dẫn hơn?"
Bảo Anh nhịp nhịp ngón tay xuống bàn, suy nghĩ một hồi trong khi cả đám đang rất ngóng chờ câu trả lời.
"Không biết nữa, tớ thấy môi ai cũng hấp dẫn hết trơn." Cuối cùng, cô nàng lên tiếng trả lời khiến cả đám muốn ngã ngửa.
"Chỉ được chọn một thôi!!" Sumire đanh giọng.
"Ừm... thế thì..." Bảo Anh đứng bật dậy, loạng choạng vài bước, đi tới trước mặt Michio và nhìn thẳng vào mặt của cậu ta, vừa nói vừa vuốt nhẹ môi của cậu ta "Môi của Shinakawa thật ra cũng chẳng có gì hấp dẫn. Chẳng qua là hơi mềm... một chút, hơi nóng bỏng... một chút... thôi ấy mà..."
Cô nàng đâu hề hay biết, tất cả lời mình vừa nói ra đều lọt vào tai của một người đang bước vào nhà hàng, khiến người đó phải đứng đơ lại như mới bị sét đánh.
"Ê ê!! Không được!! Chiaki!!" Sumire đứng bật dậy ngăn cản khi thấy Bảo Anh đang cúi người xuống gần sát với mặt Michio, anh chàng này thì chẳng biết phải làm gì, cứ ngồi im cho cô nàng muốn làm gì thì làm. Sumire nắm lấy tay của Bảo Anh, nhưng tất cả đã quá muộn.
Cô nàng đã hôn Michio mất tiêu rồi!
Nụ hôn diễn ra đúng ba giây. Sau khi buông ra, Bảo Anh còn ôm chầm lấy Michio và lầm bầm: "Shinakawa... em cực kỳ, cực kỳ yêu anh luôn!! Anh... anh tối ngày cứ bận suốt... đến đi chơi cũng không đi được..."
Cả đám đang không biết phải làm sao, thì lại cảm nhận được luồng sát khí cực kỳ đáng sợ phát ra gần đó bèn quay sang nhìn. Gin đang đứng ngay kế bên họ với gương mặt tối sầm, đôi mắt hướng thẳng vào Bảo Anh đang ôm chầm lấy Michio. Anh chàng bị ôm tội nghiệp không dám ôm lại, chỉ có thể khóc không thành tiếng nhìn Gin đang đi đến gần mình.
"Say đến mức này sao?" Anh kéo cô ra khỏi người tên bạn thân của mình và bế cô lên. Cô quên mang găng tay nên tay lạnh buốt hết cả rồi.
"Không hiểu sao cậu ấy lại uống nhiều như vậy..." Akiko lên tiếng giải thích. Gin chỉ gật nhẹ đầu, không nói gì, rồi lại quay sang nhìn Michio.
"Ê... tự nhiên cậu ấy nhảy vào người tớ!! Tớ không biết!! Thân trai này vô tội!!" Michio toát mồ hôi lạnh, vội vã thanh minh cho chính mình khi thấy đôi mắt tóe lửa của tên bạn thân đang nhìn mình.
"Shinakawa..." Bảo Anh đang nằm trong lòng Gin không chịu yên vị, cứ nhúc nhích liên tục, miệng gọi anh, mắt lờ đờ mở ra.
"Anh đây." Anh cười khổ, nhìn cô, rồi lại ngước lên nhìn Sumire "Takahashi, lát nữa qua phòng 7120 dẫn Miyamoto về."
"À... ừ..." Cô nàng Sumire chỉ biết gật đầu ừ hử chứ chẳng biết nói gì khác.
Sau khi đã dặn dò xong, Gin ngay lập tức xoay lưng rời đi.
Cả đám bạn ngây đơ ra một hồi, rồi lại túm tụm lại, bàn luận cực kỳ sôi nổi về vấn đề tại sao Gin lại xuất hiện đột ngột ở đây.
Trong khi đó, ở trong thang máy.
"Aaa!! Bỏ em xuống, em chưa có say mà..." Bảo Anh đang điên cuồng đấm liên tục vào ngực Gin khiến anh vô cùng khổ sở, nhưng vẫn phải ráng chịu đựng. Thang máy dừng ở tầng bảy, anh bước ra, về phòng mình và để cô lên giường.
Nhân viên khách sạn lên đưa hành lý, anh ra cửa nhận, quay vào thì thấy cô đã ngồi bật dậy, bỏ hai chân xuống giường và đung đưa.
"Người em lạnh rồi, nằm xuống đắp mền vào đi." Gin đi lại gần, định đỡ cô nằm xuống, nhưng cô lại nhanh hơn nắm lấy vạt áo của anh và ôm chầm lấy anh.
"Em chưa có say mà!!" Cô đột ngột hét lên làm anh giật bắn cả người.
"Ừ ừ, em chưa có say, được chưa?" Anh nhẹ nhàng dỗ dành cô "Nằm xuống giữ ấm người đã, nếu không sẽ bị cảm đấy."
Bảo Anh ngước mặt lên, nhìn anh với đôi mắt lờ đờ. Gương mặt của cô đỏ gay khiến anh cảm thấy vừa tức cười vừa dễ thương. Cuối cùng, cô cũng ngoan ngoãn chịu chui vào mền, nằm xuống.
Gin đang định đi lấy điện thoại gọi lễ tân đem nước chanh lên, nhưng cô lại níu anh lại không cho anh đi đâu.
"Phải ngồi đây cho em, không được đi!!" Cô lại hét lên.
"Rồi rồi, anh ngồi im ở đây." Anh nắm lấy tay cô. Bộ khi cô say là cô lại trở thành con nít như thế này hay sao chứ?
Hình như không tin anh, Bảo Anh cứ quan sát anh mãi không chịu rời mắt, làm anh chẳng thể đi đâu được. Cuối cùng, do không chịu nổi nữa, cô đành phải nhắm mắt lại ngủ ngon lành, đến lúc đó anh mới có cơ hội đi gọi điện cho lễ tân.
Gọi xong, anh lại đi đến bên giường nhìn cô.
Chắc chắn là hận anh vì anh không đi được nên mới nốc nhiều rượu thế này đây mà! Anh mà hủy hẹn vài lần nữa chắc cô chẳng ngại gì mà nốc thêm vài chai luôn quá.
Gin rất muốn giận cô, nhưng thật sự là giận không nổi mà...