Rốt cuộc, tôi thực sự là gì trong lòng cậu...?
.
.
.
"Miyamoto..."
Bảo Anh trở người lần thứ ba mới chịu mở hé mắt và ngồi thẳng dậy. Cô dụi mắt, nhìn quanh phòng bệnh một lượt rồi dừng ánh mắt ở Gin vẫn đang nhắm mắt bình yên trên giường. Cô mệt quá nên nắm luôn cả tay anh rồi gục xuống ngủ quên mất! Trời ơi đúng là xấu hổ chết đi được mà!!!
Bảo Anh nhìn sang người vừa gọi mình, là Kuro. Anh ta đang xách một cái túi giấy và cầm một bó hoa, mỉm cười nhìn cô.
"Trời cũng tối lắm rồi, cậu đã gọi điện cho gia đình chưa?" Kuro lên tiếng hỏi khi thấy đối phương cứ nhìn chằm chằm mình với vẻ ngạc nhiên.
"À ừ... vẫn chưa!!" Bảo Anh ậm ừ trả lời, rồi nhìn đồng hồ đeo tay. What? Mười giờ đêm rồi sao? Cô ngủ quên từ lúc nào mà ngủ kinh thế này hả trời?
Cô nàng đành lủi thủi mò mẫm điện thoại, nhưng lại chợt nhớ ra rằng mình đã để hết đồ đạc ở trường nên chỉ còn biết bất lực tự lấy tay đập trán mình một cái.
"Yên tâm! Lúc chiều Takahashi có tạt qua nhà cậu để thông báo và trả đồ đạc hết rồi. Cậu ấy biết tớ đến canh chừng cậu ch... à không, canh chừng Shinakawa vào buổi tối nên nhờ tớ đem cho cậu đồ để thay!" Kuro tuôn ra một tràng giải thích khi thấy được nỗi tuyệt vọng của cô nàng.
Bảo Anh ngơ người, lí nhí cảm ơn Kuro, rồi đứng dậy nhận lấy cái túi giấy và chạy ra ngoài. Cô cần phải đi tắm ngay lập tức, à mà phòng tắm ở đâu ấy nhỉ...?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau hơn nửa tiếng vật lộn với cái cơ thể và bộ váy rườm rà, cuối cùng thì Bảo Anh cũng đã trở về phòng bệnh của Gin một cách an toàn.
Cô nàng Takahashi lấy cho cô một đôi giày lười, một cái quần đùi màu đen, đồ lót thì khỏi nói cũng biết là phải lấy rồi, và một chiếc áo sơ mi trắng oversize tay dài được cô xắn lên đến khuỷu tay... Ủa mà khoan đã... Áo sơ mi oversize của cô là màu hồng phấn cơ mà, đâu phải màu trắng? Vả lại cái áo này cũng có chút rộng hơn nữa...
"Hình như cái áo này..." Bảo Anh ngơ ngác nhìn Kuro, anh chàng ấy đang bụm miệng lại để không phải phát ra tiếng cười.
"Hồi chiều Takahashi lấy đồ cho cậu nhưng luống cuống quá lại quên lấy áo, nên tớ phải lấy áo của Shinakawa cho cậu mặc đỡ." Kuro đằng hắng giọng, cố gắng thật bình tĩnh để giải thích cho cô hiểu.
Thật ra mọi chuyện chính là...
Chậc, vậy phải tua lại vài tiếng trước.
"Nè, hình như cậu quên lấy áo cho Miyamoto rồi..."
"Aiz!! Cậu nhiều chuyện quá. Vậy thì lấy áo của Shinakawa cho cậu ấy mặc đi. Hai người họ đang chiến tranh lạnh hay sao ấy! Lỡ đâu Miyamoto mặc vào lại quay ra giảng hòa thì sao?"
"Tớ sợ cậu ấy cởi thẳng ra trả lại cho tớ luôn ấy chứ..."
"Đâu tới mức đó đâu mà lo! Tớ biết tính cậu ấy mà, không sao đâu!"
Kuro thở dài chịu thua. Đúng là con gái, toàn nghĩ ra những chiêu trò tinh vi quái gở!
Nhờ phúc của cô bạn thân, nên hiện tại bây giờ Miyamoto mới ngồi ngây đơ ra như thế này đây! Nếu cô ấy biết bạn của mình "tốt" với mình như vậy chắc sẽ mừng lắm! Nhưng mà Takahashi lại bắt Kuro giấu nhẹm nên anh ta đành phải nói dối.
"Để tôi cởi ra trả lại!" Bảo Anh ngồi im re một hồi, rồi đột ngột đứng bật dậy và lên tiếng.
"Ê ê!" Kuro thấy cô nàng định đi ra ngoài thì đứng dậy ngăn lại "Dù sao cũng lỡ rồi, cậu cũng đâu còn áo để thay đâu! Cứ mặc tạm cũng được, không sao đâu, đem về giặt rồi trả lại sau cũng được mà."
Nghe Kuro phân bua, Bảo Anh mím môi suy nghĩ một hồi, rồi cuối cùng quay lại ngồi xuống ghế kế bên giường của Gin.
Kuro thở dài, cười khổ ngồi xuống ghế sofa, tiếp tục việc cắm hoa vào bình.
Bảo Anh căng phồng hai má đang đỏ ửng lên, đôi tay nắm chặt lấy áo đến mức nhàu nhĩ. Bình thường ngồi gần cậu ta đã suýt không kiềm chế được rồi, bây giờ còn mặc áo của cậu ta nữa chứ! Mùi hương cứ xộc vào mũi cô liên tục khiến tim đập rất mạnh, máu càng lúc càng dồn nhiều lên mặt, tay chân run lẩy bẩy vì ngượng. Cô cởi giày ra, chà xát hai bàn chân vào nhau để cho phần nào giảm bớt cảm giác xấu hổ đi! Trời ơi, tại sao cứ dày vò cô như thế này chứ hả?
"Tại cậu hết đó, đồ đần." Bảo Anh đánh bừa vào tay Gin một cái để xả giận và làu bàu.
"Cậu đang làm tổn thương bệnh nhân đó, Miyamoto." Kuro đã cắm xong hoa, nên ngồi thảnh thơi đọc tạp chí, thậm chí còn rảnh rỗi chọc cô mấy câu.
"X... xin lỗi..." Nhận thức được mình vừa làm chuyện không phải, Bảo Anh lập tức tăng độ xấu hổ lên vài mức.
"À, nếu cậu buồn ngủ thì cứ lại sofa nằm, tớ thức canh Shinakawa cũng được mà."
"Lỡ cậu cũng ngủ luôn thì sao?" Bảo Anh thuận miệng hỏi lại.
"Cậu lo Shinakawa xảy ra chuyện gì à?" Kuro được nước đạp thẳng vào tim đen của cô nàng.
"Đâu có! Chỉ hỏi vậy thôi..." Bảo Anh bối rối đứng dậy, đi lại ghế sofa dài và nằm xuống "Tớ chỉ nằm chơi thôi đó, chứ không có ngủ đâu!"
Kuro gật gù cái đầu, rồi tiếp tục đọc nốt cuốn tạp chí.
Thời gian chầm chậm trôi qua. Đêm quả thật rất dài. Kuro đọc xong mấy cuốn tạp chí nhạt phèo lại lôi cả bộ manga đem theo từ nhà ra đọc. Anh ta đã tính hết rồi, vả lại cũng đã quen thức đêm nên không cảm thấy mệt cho lắm.
Ai như cô nàng kia, vừa mới nói không ngủ mà đã lăn ra ngủ li bì. Thậm chí Kuro đắp chăn cho còn rúc người vào rất chi là thoải mái, chép miệng vài cái và thở đều đều. Anh ta không hiểu nổi tại sao cậu chủ mình lại thích cô ấy đến vậy, thậm chí còn liều mạng để cứu cô ấy. Cứ tưởng tuýp người cậu chủ thích là kiểu con gái ngốc nghếch, ngây thơ trong sáng chứ... Ai ngờ lại là một cô nàng tsundere như vầy.
Trong khi Kuro đang suy nghĩ, thì Bảo Anh lại đang chìm đắm trong thế giới giấc mơ.
Cô thấy mình đang đứng trên sân khấu, ánh đèn đang chiếu thẳng vào cô. Gin đột ngột xuất hiện kế bên cô, không cười, không nói, chỉ nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo vô cảm. Cô sững người ra, ngây ngốc nhìn anh. Kết thúc giao kèo rồi, anh và cô chỉ còn có thể là hai kẻ xa lạ thôi hay sao?
Đột nhiên, cô cảm thấy mặt và tay mình ươn ướt. Đưa tay lên xem thử, máu! Toàn là máu. Nhưng tại sao...?
Cô từ từ quay sang, Gin đang nhìn cô với nửa gương mặt đầy máu. Thân người cô run lên bần bật, miệng không thể nói được gì, tay vô thức đưa lên mặt anh định sờ thử thì anh lại lùi dần ra xa, khuất hẳn trong bóng tối. Cô chạy theo, cố gọi anh, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.
Bảo Anh giật mình, ngồi bật dậy, thở hồng hộc. Trời sáng rồi, kết thúc rồi... chỉ là mơ, mơ thôi...
Cô tung chăn ra, bỏ chân xuống sàn nhà, nhìn về phía giường bệnh. Cảnh tượng trước mắt khiến cô cảm thấy như mọi bộ phận trên cơ thể mình ngưng hoạt động lại. Các bác sĩ đang rút ống truyền máu ra khỏi tay của Gin, kéo chăn đắp kín mặt của anh, Kuro đứng im như phỗng, gương mặt tràn đầy sự đau khổ.
"Kuro..." Cô nuốt khan, cố gắng gọi Kuro. Anh ta ngước lên, ánh mắt ngập tràn những cảm xúc phức tạp xen lẫn.
"Miyamoto..." Giọng anh ta như nghẹn lại "Shinakawa đi rồi."
Bảo Anh loạng choạng người, không thể đứng vững. Không thể nào, không đúng, không phải là sự thật...
"Làm sao có thể...? Hôm qua bác sĩ nói chỉ cần cậu ta tịnh dưỡng và truyền máu đầy đủ là có thể tỉnh lại cơ mà? Tại sao?" Cô hét lên, cô không thể tin đây là sự thật được!
Kuro chỉ lắc đầu, cúi mặt không nói gì. Sự im lặng này như nhát dao đâm vào tim cô, khiến cô ngã quỵ xuống sàn.
"Cậu không thể chết được... Shinakawa..." Cô lấy tay ôm đầu, gương mặt hoảng hốt xen lẫn đau đớn cực độ "Shinakawa! Shinakawa... là tại tôi... đều là tại tôi! Tại tôi mà cậu phải..."
Bảo Anh nhắm mắt lại, trái tim cô vỡ nát, nát đến mức cô tưởng rằng không thể nào gắn liền lại được nữa.
Cô lại giật mình tỉnh giấc lần nữa, mồ hôi lạnh túa ra trên mặt, trên cổ, cả trong lòng bàn tay đang nắm chặt lấy cái chăn. Thở dốc, cô đưa đôi mắt hốt hoảng nhìn qua giường bệnh, nhưng lại bị một người đang quỳ gối dưới sàn đối diện cô che mất tầm nhìn.
Ngay khi nhìn thấy gương mặt của người ấy, ngay lập tức, nước mắt của Bảo Anh rơi xuống.
Cậu ta vẫn đang ở đây, ở ngay trước mắt cô. Những chuyện kinh khủng kia chỉ là giấc mơ, là ác mộng...
"Tôi đã nói em không được suy nghĩ lung tung trước khi đi ngủ cơ mà. Lại gặp ác mộng nữa đúng không?" Gin khó chịu đưa tay lên gạt nước mắt trên má Bảo Anh, giọng lo lắng xen lẫn một chút tức giận.
Cô không nói gì, bật người ngồi dậy, đôi mắt vẫn dán chặt vào anh không rời.
"Sợ tôi đi mất à? Nhìn gì dữ vậy?" Gin mỉm cười, nhéo má cô một cái, rồi chỉnh lại vai áo sơ mi bị lệch cho cô "Áo của tôi rộng như vầy, ngủ có thấy lạnh không?"
"Không có... Tại nó mà tôi gặp ác mộng đấy." Bảo Anh đỏ mặt cúi đầu xuống, lấy tay dụi dụi mắt và bực bội nói.
"Hở quá vai nhìn thấy dây áo màu đen luôn đấy chứ..." Gin vô tư nói "Màu đen là màu tôi thích, em cũng thích à?"
Bảo Anh ngước mắt lên, vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn anh: "Tên biến thái đê tiện bẩn bựa này!! Ai cho cậu nhìn hả??"
Nói xong, cô nàng nắm chặt tay lại đấm thật mạnh vào ngực anh mấy phát. Bất ngờ, anh nắm chặt tay cô lại, giữ chặt nó đặt trên ngực mình, "Lại muốn tôi bị thương nữa à?"
Bảo Anh muốn rút ra, nhưng lại không tài nào làm được. Định quay qua nhờ Kuro hỗ trợ thì cậu ta lẩn ra ngoài mất tiêu từ đời nào rồi.
"Chẳng phải tôi với cậu kết thúc rồi sao? Cậu cũng đâu muốn gặp tôi nữa?" Bảo Anh tức tối nói.
Gin im lặng nhìn cô mấy giây, rồi đứng dậy, nắm luôn tay kia của cô và ấn vào bức tường phía sau "Ai nói tôi không muốn gặp?"
"Là... là do cậu trốn tôi làm tôi không gặp được..." Bảo Anh nhìn chỗ khác, ấp úng trả lời, nhưng ngay lập tức Gin lại lấy tay xoay mặt cô nhìn đối diện với anh.
"Em nghĩ là tôi trốn nên em mới đổi vai cho Hayashi sao?" Mắt của Gin càng lúc càng nhìn sâu vào mắt cô, khiến cô như muốn nổ tung.
"Tôi chỉ muốn có cơ hội để giải đáp thắc mắc của mình thôi." Cô cố gắng bình tĩnh để giải thích.
"Thắc mắc gì?" Gin cúi xuống thở nhẹ vào cổ cô, khiến thân người cô run lên. Cô mặc áo của anh làm anh muốn phát điên lên vì không kiềm chế được.
"Cậu nói... là cậu đơn phương tôi!" Bảo Anh nói thẳng vào vấn đề.
"Vậy thì sao? Tôi nghĩ tôi nói rõ ràng rồi mà?" Giọng anh nhỏ lại, khàn đi. Anh thật sự muốn cởi nút áo của cô ra ngay lập tức.
"Cậu... nói thật hay sao?" Bảo Anh kinh ngạc nhìn anh. Thật sự là anh đang yêu đơn phương cô sao?
"Thật." Gin trả lời ngắn gọn, đưa một tay xuống ngang eo cô, tay còn lại nắm chặt lấy đôi tay đang run rẩy của cô.
"Cậu đang làm gì vậy?" Nãy giờ nói chuyện nên giờ cô mới nhận thức được hành động của anh.
"Em mặc áo của tôi làm tôi không kiềm chế được." Anh thành thật trả lời, rồi hôn lên đôi môi đang cứng đờ của cô.
"Dừng lại đi... bỏ tôi ra..." Bảo Anh rất muốn thoát ra, nhưng đầu óc thì tựa như đang quay cuồng. Mùi hương của anh xộc vào mũi cô khiến cô dần dần mất di lí trí. Tay anh đi từ từ lên trên, vô tình chạm phải ngực của cô khiến cô khẽ kêu lên một tiếng. Tay cô lúc này không thể cử động, chân cô đã bị anh kẹp chặt lại, cô hoàn toàn bị anh khống chế.
"Miyamoto, rốt cuộc em có cảm giác gì với tôi? Hả?" Giọng anh lúc này đã khàn đục. Nếu bây giờ cô nói không thích hay ghét anh thì anh vẫn sẽ tiếp tục, chứ chẳng thể nào dừng lại được nữa.
"Tôi..." Mặt Bảo Anh đỏ lựng, miệng thở dốc mấy hơi đứt quãng rồi mới tiếp tục nói "Tôi có... cảm giác đặc biệt dành cho cậu..."
Gin dừng lại, nhìn cô chằm chằm. Cô vừa nói gì vậy? Đó có phải là sự chấp nhận tình cảm không? Cảm giác đặc biệt sao? Nghĩa là hơn cả bạn bè một chút hay thật sự là người yêu?
Anh chẳng quan tâm cái ý nghĩa sâu xa của câu nói đó nữa.
"Sẽ có người vào đó, mau dừng lại đi. Lỡ đâu bác sĩ tới thì sao?" Cô thử nhúc nhích tay chân, nhưng không thể động đậy dù chỉ một chút.
"Bác sĩ tới khám lúc tám rưỡi, bây giờ chỉ mới bảy giờ thôi. Em yên tâm." Gin bất ngờ nhấc bổng cô lên, để lên giường khiến cô giật mình ngó ngang ngó dọc. Thôi chết! Lần này thật sự là sắp bị hổ ăn thịt rồi...
"Làm một bệnh nhân mới hồi sức phải phát điên lên, Miyamoto, em đúng là ác độc." Tay anh từ từ cởi nút áo của cô, để lộ áo ngực màu đen tuyền cùng bộ ngực đầy đặn. Cô nhắm mắt lại không dám nhìn. Cô muốn trốn thoát khỏi đây, nhưng làm cách nào mới được khi anh giữ cô như vậy?
"Dừng lại đi... xấu hổ lắm! Bỏ tôi ra..." Cô nhìn anh đang dán đôi mắt rực ánh lửa vào ngực mình, cựa quậy muốn xoay người đi nhưng vô ích.
"Hôm nay, tôi muốn làm kẻ đê tiện một lần." Anh nhìn cô, mỉm cười "Tôi muốn em."
Nói xong, anh buông tay Bảo Anh ra, đặt hai tay ngang eo cô và hôn lên cổ cô. Cô để tay lên ngực anh, muốn đẩy anh ra, nhưng lại không đủ sức. Không thể nào! Anh chỉ mới hồi phục sức khỏe thôi mà? Tại sao có thể mạnh đến như vậy cơ chứ?
Trong khi Bảo Anh đang nghĩ ngợi, thì Gin đã nắm lấy tay cô và kéo hết hàng nút áo của anh xuống.
"Tự tay em làm sẽ hay hơn." Anh cười đắc ý, rồi cởi áo ra, để mặc cho cô nhìn cơ thể mình đến ngây người. Anh lại cúi người xuống, vòng tay ra sau lưng, luồn vào áo sơ mi của cô và cởi nút áo ngực ra. Cô đột ngột đè mạnh thân người xuống, không chịu để anh rút tay ra. Đây là lần đâu tiên của cô... tại sao lại đến nhanh bất ngờ như thế này chứ?
Gin áp môi mình vào môi Bảo Anh, thú vị vì sự ngoan cố của cô. Anh gồng tay, đẩy thân người cô lên và cởi hẳn nút áo ngực của cô ra.
"Cậu... từ từ đã..." Bảo Anh cố gắng kéo dài thời gian, nhưng không, Gin không hề nghe thấy gì, anh kéo áo sơ mi của cô xuống một nửa, lộ ra bờ vai trắng mịn, rồi lại từ từ bung dây áo ngực của cô, kéo hẳn nó ra ngoài. "Shinakawa... sẽ có người vào đấy..."
"Kuro ở ngoài khóa cửa phòng rồi." Anh ra chiêu cuối khiến cô cứng họng. Mọi việc đến nhanh quá, cô chỉ mới mười sáu tuổi thôi! Cô chưa thể nào làm chuyện này... Nhưng cô đã là công dân Nhật Bản rồi. Một công dân Nhật năm mười bốn tuổi là đã đủ tuổi để làm chuyện này cơ mà...
"Tôi điên vì em rồi, Chiaki..." Gin đột ngột gọi tên cô, lấy tay chạm vào ngực cô khiến cô vô thức bật ra tiếng rên rất khẽ.
"S... Shinakawa! Chuyện này nhanh quá... tôi chưa sẵn sàng..." Cô giở con át chủ bài cuối cùng, nài xin anh.
"Vậy thì bây giờ sẵn sàng là được rồi." Miệng anh ngậm lấy ngực của cô, một tay đi xuống cởi bung nút và kéo khóa quần của cô xuống, và tuột nó ra đến đầu gối.
"Thật sự... nên dừng... lại..." Bảo Anh chưa đầu hàng, một bên thở dốc vì tay của anh ở phía dưới, một bên cố gắng nài nỉ anh trong vô vọng.
Anh nhìn cô, mỉm cười, hôn lên mi mắt của cô và nói: "Rất tiếc, lần này tôi không chiều em được rồi."
mGw^m