Gửi Cho Anh: You Are My Destiny

Quyển 3 - Chương 5: Dừng lại!! Cậu làm gì bậy bạ giữa trường học vậy hả??




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đại hội thể thao đã kết thúc, tất cả trở về quy củ. Sau một ngày năng động hết mình, giáo viên và học sinh lại tới trường, ai vào việc nấy. Thầy chủ nhiệm mới hôm qua còn hò hét đầy máu lửa, hôm nay lại trở về sự nghiêm túc trí thức như thường ngày. Học sinh thì vẫn quậy đủ đường như thường, dù cho có hội thao hay không!

Giờ tiếng quốc ngữ, đây là môn mà đáng lẽ Bảo Anh vô cùng chăm chú nghe giảng để trau dồi vốn liếng từ vựng và ngữ pháp tiếng Nhật, nhưng cô nàng lại ngồi chống cằm, tay cầm bút chì bấm gõ từng nhịp lên trang vở, mắt thì nhìn lên bảng, còn đầu thì lại đang suy tư về cái gì đó. Cũng may là cô nàng ngồi cuối hàng nên không ai để ý, nếu có thì chắc lại tưởng cô tương tư bạn trai thì xấu hổ đến mức chui đầu xuống lỗ mất!

Nhưng kì thực là Bảo Anh đang suy nghĩ về Gin. Hôm qua, sau khi anh từ cổng trường bước vào, cô tò mò hỏi anh đã đi đâu thì anh không trả lời. Thế là, cô nàng phải bám riết lấy anh để hỏi cho bằng được mới thôi.

"Cậu ra đó để hẹn hò người khác à?" Cuối cùng, vì không chịu nổi nữa, cô phang đại một lí do vớ vẩn nào đó.

Gin đang cầm lon nước để uống, nghe cô nói vậy thì lập tức phun hết nước ra ngoài, bụm miệng lại để cười.

"Mắc cười lắm à?" Bảo Anh nhíu mày lại, khó chịu. Chẳng lẽ cái tên này tưởng cô ghen? Còn lâu nhá! Chị đây không có làm ba cái trò con bò nhảm nhí đó!

Gin không nói gì, quay người lại, nhìn bản mặt vừa tức vừa ngây ngốc của cô, thở dài một cái, rồi đưa tay lên đầu cô xoa nhẹ.

"Không có gì đặc biệt đâu!" Anh nhẹ nhàng lên tiếng.

"Không đặc biệt thì sao lại không nói?" Cô hậm hực.

"Bởi vì nó không đặc biệt cho nên không có gì đáng nói cả!"

"Rắc rối quá đi!! Tôi không đôi co với cậu nữa." Bảo Anh giậm giậm chân, tỏ vẻ tức tối, rồi ôm bụng của mình làu bàu "Còn chưa ăn trưa nữa đây này. Tôi đi ăn đây."

"Tôi đã nói em đi ăn chung với bạn rồi kia mà? Sao giờ lại còn chưa ăn nữa?" Gin nhíu mày lại, lộ rõ vẻ không hài lòng.

"Tại tôi lỡ làm hai hộp... đem tới đó sợ cả đám chọc quê không có đường thoát nên..."

"Không nói nhiều, đi ăn." Gin chặn ngang lời nói của cô, ngay lập tức nắm tay kéo cô đi. Cứ thế, cuộc trò chuyện kết thúc, và cô không thể biết được rốt cuộc Gin đã ra ngoài cổng để làm gì. Tính cô vốn tò mò, nên không chịu được khi chưa điều tra ra được thật!

Giờ nghỉ trưa, trong lúc đang ăn cơm, lợi dụng thời gian hợp lí, Bảo Anh liền gặng hỏi Gin, hỏi cho bằng được mới thôi. Cô mè nheo đến mức khiến anh vừa bực mình vừa tức cười. Tại sao đến ăn cơm mà anh cũng không yên ổn được với cô kia chứ?

"Cậu không nói, từ mai tôi sẽ không làm bento cho cậu nữa!" Cuối cùng, Bảo Anh đành phải xài tuyệt chiêu.

"Được thôi! Mai tôi lại ăn bánh mì vậy." Gin tỉnh bơ đáp lại.

"Cậu..." Bảo Anh tức đến mức nghẹn họng. Tên này hết thuốc chữa mất rồi "Vậy từ mai tôi để cậu ăn bánh mì đến cuối năm học luôn."

"Đến cuối năm thôi đấy nhé! Qua năm học mới em vẫn phải làm bento cho tôi." Gin nhếch mép cười.

"Không!" Bảo Anh khoanh tay lại, hậm hực.

Gin thở dài. Anh thật sự không muốn nói cho cô biết. Anh sợ cô sẽ lại suy nghĩ lung tung.

"Vậy thì..."

Bảo Anh đang trưng bộ mặt tức giận ra, thì Gin đột ngột đứng dậy khiến cô hơi ngạc nhiên liếc qua. Cậu ta định làm gì vậy? Bộ tính giận ngược lại cô, giở chiêu trò bỏ đi à? Cô không níu kéo đâu, anh muốn làm gì thì làm đi!

Ai ngờ, anh đi sang đứng đối diện cô, chống thật mạnh hai tay lên thành ghế gỗ, khóa chặt đường thoát của cô, môi mỉm cười đầy ẩn ý.

"Nếu em không làm cơm nữa, thì tôi làm gì đừng có trách."

"C... cậu bị điên hả?" Mặt Bảo Anh đỏ lên, trợn mắt ngước nhìn gương mặt của anh đang rất gần, vừa bực mình vừa xấu hổ " Bỏ tay ra, tôi về lớp."

Nhưng dường như Gin không nghe cô nói gì, vẫn giữ nguyên tư thế, mắt nhìn sâu vào mắt cô đến mức cô có muốn quay mặt chỗ khác cũng không được.

"Hôn nhau giữa các cặp đôi là chuyện thường đúng không?" Gin đột ngột hỏi.

Bảo Anh nuốt khan, chân tay bắt đầu run, môi mấp máy trả lời: "Đ... đúng vậy!"

"Nhưng tôi muốn hơn cả hôn, có được không?" Nụ cười của anh ngày càng in đậm hơn trên khóe môi.

"Nói bậy bạ gì vậy?" Cô cúi đầu, tay luống cuống nắm chặt lấy vạt váy. Anh thừa cơ hội cúi xuống cổ cô, thở nhè nhẹ, khiến mùi hương trên người anh đột ngột tỏa ra khắp mũi cô, làm cô một phen giật mình.

"Dừng lại!" Cô mạnh miệng yêu cầu "Cậu tính làm gì giữa trường học vậy hả?"

"Tôi đã làm chuyện gì thì trời cũng không cản được." Anh thì thào vào tai cô, rồi nhẹ nhàng hôn lên vành tai của cô khiến cô mất bình tĩnh, thân người run lên dữ dội.

"Buông tôi ra..." Giọng cô càng ngày càng yếu ớt.

"Không!" Môi anh nhẹ nhàng lướt xuống cổ cô "Trừ khi em chịu làm cơm trưa cho tôi."

"Nhưng do cậu không chịu... A!" Cô chưa kịp dứt câu, tay anh đã nới lỏng cái nơ đỏ, cởi nút đầu áo sơ mi của cô ra, môi anh in lại dấu hôn khắp cổ cô. Cô lấy tay đẩy anh ra, nhưng xui xẻo lại bị tay anh khóa chặt.

"Bỏ tôi ra... A!" Cô vừa hét lên, anh đã cởi thêm nút thứ hai, đồng thời đưa ngón tay lên môi cô vuốt nhẹ.

"Trừ câu đồng ý ra, em nói thêm câu nào nữa là tôi sẽ cởi thêm một nút nữa đấy." Nói xong, anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đang run bần bật của cô. Mùi hương của anh càng ngày càng trấn áp lí trí cô, khiến cô tưởng như có những giây đã hoàn toàn gục ngã bởi mùi hương đó.

"Tôi đồng ý, đồng ý mà..." Bảo Anh vội vã nói khi môi Gin vừa rời khỏi môi mình. Chẳng hiểu sao lúc này cô không thể tức giận nổi, chỉ có sự xấu hổ đang hiện diện "Tôi không cắt cơm của cậu đâu! Tôi sẽ làm mà..."

Cái kiểu cầu xin nhão nhẹt này chính cô cũng thấy khó chịu, nhưng bắt buộc trong tình huống này phải xài tới nó. Tận sâu trong lòng, cô đột nhiên cảm thấy không muốn Gin rời khỏi cô lúc này. Cô muốn hít lấy mùi hương của anh. Anh bây giờ đã là bạn trai của cô, cô muốn chỉ mình cô ngửi được nó mà thôi. Mùi hương này, khiến cô không quan tâm chuyện trước kia anh và cô đã từng xích mích những gì, cô đã từng ghét anh như thế nào. Lúc này cô chỉ muốn anh ở gần cô, để cô có thể ngửi lấy mùi hương cuốn hút và bí ẩn trên người anh.

Thấy cô chân thành đồng ý, Gin bật cười một tiếng, nhẹ nhàng cài lại nút áo cho cô, rồi trả tự do cho cô. Anh đứng thẳng dậy, sẵn sàng tâm lí chờ đợi cơn thịnh nộ từ cô, nhưng không hiểu sao cô lại ngồi im re.

"Tôi làm em sợ à?" Anh dè chừng đưa tay lại gần. Anh sợ cô sẽ lạnh lùng hất ra, nhưng cô cũng không làm vậy "Tôi xin lỗi..."

"Chúng ta đang hẹn hò đúng không?" Cô không nhìn anh, lên tiếng hỏi.

"Ừ!" Anh trả lời và có chút lo lắng, chẳng lẽ cô giận đến mức định chia tay à?

"Ừm..." Cô mím môi lại, ấp úng, những ngón tay mân mê vạt váy xanh "Chỉ là hẹn hò qua giao kèo thôi, cậu không cần làm những hành động thân mật như vậy. Tôi cảm thấy nó không phải thuộc về tôi..."

Chẳng hiểu sao cô không thấy tức tối gì, chỉ thấy hơi buồn. Tình cảm của anh không hề dành cho cô. Quen nhau như thế này thật sự rất khó chịu... Biết rõ đối phương chẳng có tình cảm với nhau mà lại còn đi hẹn hò. Đã vậy lại còn ôm cô, còn hôn cô... Tất cả những thứ ấy chưa từng thuộc về cô.

"Tất cả những hành động mà tôi đã làm với em, đều dành cho riêng em. Tôi là của riêng em trong thời gian này." Bộ mặt Gin lộ rõ vẻ phức tạp. Anh đưa tay xoa đầu cô, trong lòng cảm thấy hơi đau nhói. Cô chưa biết anh thích cô cỡ nào, muốn ở cạnh cô cỡ nào nên mới nói như vậy. Hay là cô nghĩ anh đã dành tình cảm cho cô gái năm xưa, nên bây giờ không thể có tình cảm gì với cô? Vậy cô có biết cô giống cô gái năm xưa đến mức nào không? Tấm ảnh khi cô lần đầu qua Nhật, một cô bé mười ba tuổi cầm ô Wagasa, đã thực sự khiến anh phải suy nghĩ mãi.

Bảo Anh gật nhẹ đầu một cái. Cô hiểu rồi, vậy là trong thời gian này, nếu anh đã diễn sâu, thì cô cũng phải diễn sâu thôi!

"Tôi muốn làm một chuyện trước khi về lớp." Cô gói hai hộp cơm lại, để yên dưới ghế và đứng dậy "Cậu cho phép tôi mới làm."

"Gì vậy? Em muốn thì cứ đánh tôi đi, không cần xin phép đâu." Gin dở khóc dở cười nói. Cô nàng này làm tim anh muốn nhảy ra ngoài rồi đây này!

Bảo Anh không nói gì, chân trái bước lên một bước nhỏ, đôi tay vòng qua thắt lưng Gin, dựa đầu vào ngực anh khiến anh giật mình. Anh tròn mắt lên, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô gái này đang ôm anh sao? Cô gái hay đánh anh vì anh làm những chuyện không đứng đắn với cô, giờ đang ôm anh sao?

"Em..." Anh hơi đỏ mặt, miệng không thốt nên lời.

Dựa đầu vào người anh bao nhiêu lần, là bấy nhiêu lần Bảo Anh cảm thấy mình thật sự rất an toàn. Mùi hương này của anh chỉ mình cô được ngửi, chỉ mình cô được nhớ tới nó. Vòng ngực này của anh chỉ mình cô được dựa đầu vào. Ít ra bây giờ cô là bạn gái của anh, cô cũng nên thể hiện một chút độc chiếm chứ! Sau này không được làm nữa thì tiếc đứt ruột thì sao...

Cô chẳng biết phải nói cảm xúc của mình lúc này thế nào. Cô chỉ muốn đứng hoài như thế này thôi!

"Sắp tới giờ học rồi... về lớp thôi!" Gin vuốt tóc cô, nhẹ nhàng nói.

"Về liền đây!" Miệng nói vậy thôi chứ tay cô vẫn chưa chịu thả ra. Anh cũng chẳng có ý định gỡ tay cô, vì lâu lâu cô chủ động ôm anh nên anh muốn để cô ôm đến lúc nào cũng được.

Cuối cùng, Bảo Anh cũng nhẹ nhàng chịu buông tay, rời khỏi người Gin. Cô không dám nhìn vào mặt anh vì xấu hổ đến cực độ. Tự nhiên lại đi ôm như vậy, cậu ta có cảm thấy cô kì lạ không nhỉ?

"C... chúng ta đang hẹn hò mà... nên ôm nhau là chuyện thường!" Cô ấp úng thanh minh.

"Tôi biết rồi." Gin bật cười.

"Chính vì vậy mà..." Bảo Anh đột ngột ngước mặt lên nhìn anh, lời nói thể hiện quyết tâm thấy rõ "Chỉ có tôi mới được ôm cậu, mới được ngửi lấy mùi hương trên người cậu thôi."

Gin đớ người, chẳng biết nói gì trong mấy giây liền. Bảo Anh bối rối một hồi, rồi cúi người lấy hai hộp cơm, bỏ đi một nước.

"Này! Em nói lại đi." Sau khi đã hoàn hồn, Gin vội vã đuổi theo cô, trong lòng ngập tràn sự hạnh phúc.

"Cậu tưởng tôi rảnh lắm chắc!!" Bảo Anh gắt lên, đi càng ngày càng nhanh.

"Nói lại một lần thôi!" Gin cố đi lên ngang hàng với cô, giở giọng năn nỉ.

"Không biết! Cậu không nghe thì thôi." Cô hậm hực, liếc anh một cái sắc lẹm, hai má đỏ lên, chân vẫn bước trên sân trường ngập nắng ban trưa.

"Được rồi! Dù em không nói, thì tôi cũng không để ai khác ôm hay ngửi mùi hương trên người của tôi đâu, được chưa?" Gin ngắt chóp mũi cô một cái.

"Chẳng phải cậu đã cho Sakura ngửi rồi hay sao?" Cô đứng lại, làm bộ tròn mắt lên, chớp chớp nhìn anh và ra vẻ ngạc nhiên.

"Cô ấy chỉ ngửi ít, em là ngửi nhiều nhất." Anh lấy hai tay áp chặt vào má cô làm môi cô chu lên có chủ đích.

"Bỏ ra, tên đại biến thái này!!" Cô vùng ra, thuận chân định đá cho anh một cú Mawashi vào bụng anh nhưng xui xẻo bị anh giữ chặt lại.

"Chiều nay đấu với tôi đi, tôi cho em đấm đá thoải mái." Gin cười đầy thú vị khiến cô nhăn mặt, vừa tức vừa thẹn. Mấy bữa trước cậu ta có cho cô đấu đâu cơ chứ! Sao hôm nay lại thách đấu với cô như thế này?

***********************

Tách trà nụ tầm xuân đã gần nguội, nhưng chủ nhân của nó lại không hề có ý định động đến. Người phụ nữ ấy chỉ ngồi vắt chéo chân, bình thản nhìn người đối diện đang dần nổi điên lên.

"Cô đi nói cho thằng nhóc Shinakawa biết? Cô bị điên rồi hả? Nếu nó nhớ lại thì chúng ta sẽ chết hết."

"Tôi biết. Tôi nghĩ... chúng ta nên nói ra sự thật về chuyện năm đó." Chủ nhân của tách trà vẫn nói với chất giọng nhỏ nhẹ, mặc cho đối phương đang gắt gỏng.

"Sự thật? Cô nghĩ sự thật giúp được gì hả? Chúng ta sẽ bị giết trước khi bị cảnh sát còng đầu đấy."

"Kẻ sai phải chịu đựng hình phạt."

"Kẻ sai chính là Shinakawa Gin, không phải sao?"

"Nhưng chúng ta điều khiển thằng bé trở nên như vậy."

"Chúng ta chỉ tác động tâm lí của nó, còn hành động của nó..."

"Tâm lí ảnh hưởng đến hành động rất nhiều. Chúng ta đã tác động đến tâm lí của thằng bé thì có nghĩa là đã gián tiếp giết người rồi, cô hiểu không?"

********************************

Đại hội thể thao chưa kết thúc được bao lâu, thì lễ hội văn hóa của trường lại sắp được tổ chức. Ngày này trường sẽ mở cửa cho mọi người vào tham quan, học sinh cấp hai sẽ có cơ hội tiếp cận trường hơn để dễ định hướng hơn. Vừa nghe đến tin này, Bảo Anh đã vui mừng ra mặt! Cô chưa bao giờ dự lễ hội văn hóa của trường cấp ba, chỉ thấy nó trong anime – manga thôi. Bây giờ được trực tiếp dự thì còn gì bằng!

"Lớp mình nên làm gì đây nhỉ? Maid Café, nhà ma? Hay là căn phòng vũ trụ?" Tiết sinh hoạt, cả lớp bắt đầu bàn chuyện, náo động hết cả lên.

"À! Hay là vầy..." Một bạn nữ sinh nào đó đưa ra ý kiến "Lớp trưởng mình là người Việt Nam, sao mình không mở Maid Café, người phục vụ sẽ ăn mặc theo phong cách truyền thống Việt Nam nhỉ?"

"Ý kiến hay!!" Ayane tán thành ngay tức khắc "Tớ cũng muốn mặc áo dài Việt Nam."

Dĩ nhiên là Bảo Anh đồng ý ngay rồi, cô nàng còn vô cùng vui nữa là đằng khác! Sau khi lên danh sách những người sẽ phục vụ trong quán, cô nàng đảm đương luôn việc chuẩn bị trang phục, còn lại thì phân công các bạn nam trang trí lớp. Cô còn vướng bên hoạt động câu lạc bộ nữa chứ! Mọi thứ cần phải được chuẩn bị chu đáo để đón tiếp người ngoài vào tham quan trường.

Trong khi đó, bên lớp của Gin cũng bàn luận sôi nổi không kém. Mọi người định sẽ diễn kịch, kịch bản thì đã có rồi, chỉ còn trông chờ màn tuyển chọn diễn viên nữa thôi.

Để cho công bằng, giáo viên chủ nhiệm cho học sinh bình chọn người nào có tố chất nhất. Danh sách những gương mặt sáng giá được viết lên bảng, trong đó có cả Gin, Sakura, Kuro và cả Sumire. Anh chàng Michio đã đảm đương việc kịch bản và đạo diễn, nên may mắn thoát khỏi danh sách danh dự.

Cuối cùng, thì kết quả cũng có!

"Hả?? Cậu nói cậu được diễn cái gì cơ??" Giờ ăn trưa, Bảo Anh và Gin bắt đầu bàn luận về những chuyện sắp tới của lễ hội vô cũng sôi nổi.

"... diễn kịch." Anh hơi ngần ngừ mấy giây rồi mới chịu nói ra hai chữ ngắn gọn.

"Lên sân khấu múa quyền, coi bộ được!" Bảo Anh xoa xoa cằm, cười cười nhìn anh.

"Em biết chọc tôi từ hồi nào vậy?" Gin cốc đầu cô một cái "Tôi diễn vai chính đàng hoàng đấy nhé."

"Vai gì?" Cô tròn mắt, tò mò hỏi "Có phải là Romeo và Juliet không vậy?"

"Không!" Gin phản bác "Kịch bản là một câu chuyện khác. Tôi được làm hoàng tử. Tên trời đánh Michio đã chỉ điểm tôi."

"Thế còn gì bằng!" Bảo Anh hào hứng "Nè, tiết lộ chút về kịch bản cho tôi nghe với."

"Thể loại là thần thoại." Anh cầm hộp sữa lên, đâm ống hút vào và đưa cho cô.

"Thần thoại sao? Nghe thú vị ghê!" Mắt cô sáng long lanh, tay nhận lấy hộp sữa, hút một ngụm. "Vậy... là chuyện tình yêu à? Ai diễn vai nữ chính?"

"... Takahashi..." Mặt anh đơ ra, trả lời nhanh gọn lẹ.

Phụt!

Bảo Anh phun cả ngụm sữa ra ngoài, vừa ho sặc sụa vừa kinh ngạc: "S...Sumire á? Vai gì vậy?"

"Nữ thần Bóng Tối."

Quào, một sự kết hợp cực kì, cực kì tình hình! Một chàng thích ra vẻ điềm tĩnh bên ngoài, nhưng bên trong thì siêu biến thái! Còn một nàng thì hành động lẫn tính cách đều lột tả hoàn hảo hai từ: siêu điên! Quào, vở kịch của lớp anh thật là thú vị, đạo diễn Michio chắc chắn sẽ đau đầu lắm đây...

"Vậy... Sakura có tham gia không?" Bảo Anh vừa lấy khăn giấy lau tay vừa thuận miệng hỏi Gin. Thực sự thì chỉ là buộc miệng thôi, chứ không có ý dè chừng hai thăm dò gì đâu...

"Có!" Gin ngước nhìn lên tán cây xanh, trả lời cô.

"Vai gì thế?" Cô lại hỏi.

"Thiên sứ Ánh Sáng." Anh mỉm cười, trông có vẻ như đang tưởng tượng ra chuyện gì đó rất vui.

Bảo Anh thấy vậy, huých huých vai anh mấy cái, bâng quơ thăm dò: "Sakura diễn chung cậu vui đến mức đó à?"

"Cũng không hẳn là vậy." Anh chuyển tầm mắt sang nhìn cô, cười càng ngày càng sâu hơn. Cô ngây người ra, chẳng hiểu gì. Chứ anh đang nghĩ đến chuyện gì nhỉ? Cô và anh đang nhắc đến Sakura cơ mà! Ngoài cô ấy ra thì còn chuyện gì vui à?

"Chứ là chuyện gì?" Cô không chịu được tò mò, hỏi ngay và luôn.

Anh vẫn không ngưng cười, khẽ lấy trán mình cụng nhẹ vào trán cô một cái, nhìn cô đầy dịu dàng.

"Tôi đang nghĩ, nếu em đóng vai thiên sứ, chắc chắn cũng sẽ rất đẹp."

Cô đỏ mặt, từ bao giờ mà anh thích nói mấy câu sến súa làm cô xấu hổ vậy chứ hả?