Gửi Cho Anh: You Are My Destiny

Quyển 1 - Chương 22: Kẻ dư thừa cần thiết




Dạo này Rei vào học chính thức rồi:"< lớp 12 nên áp lực cũng nhiều hơn. Và gần đây Rei bị một cú sốc tinh thần khi không nộp bài dự thi kịp cho Soul nên ý tưởng để xó, không thể viết được, đến hôm nay mới có thể thư thái một chút để hoàn thành chương mới của Gửi Cho Anh... xin lỗi mọi người rất nhiều... ;"<<<

-------------------------------------

"Chào! Hayashi, phải không nhỉ?"

Sakura giật mình quay sang nhìn vì nghe có người gọi mình. Đây không phải là anh chàng thường đi chung với Gin sao? Tự nhiên đang chìm ngập trong suy nghĩ thì anh ta lại làm cô muốn rụng tim ra ngoài vì hết hồn. Anh ta là loại gì vậy? Đi đến mà không nghe được tiếng bước chân.

"Đúng... đúng vậy! Còn...?" - Sakura bỏ lửng câu nói.

"Tôi là Kuro!"

"Hở? Mèo máy Kuro*?"

"Không không!" - Kuro xua tay trước thái độ ngạc nhiên của Sakura - "Chỉ bị trùng tên thôi! Cô cũng là fan của bộ anime đó à?"

"À không! Em trai tớ thích xem nên cứ mở suốt, khiến tớ bị nhiễm vài cái tên ấy mà." - Sakura cười gượng gạo.

"Ồ..." - Kuro xoa xoa cằm, vẻ hiểu chuyện, rồi đột ngột chuyển chủ đề - "Lúc nãy tôi nghe cô nhắc đến tên của Gin - sa... à không, Shinakawa. Bộ... có vấn đề gì sao?"

Sakura giật mình tập hai. Không lẽ anh ta đứng đây nãy giờ và nghe ngóng toàn bộ rồi sao?

"À... đừng nghĩ tôi nhiều chuyện! Do tôi là bạn thân của Shinakawa, tình cờ đi ngang nghe thấy cô nhắc đến cậu ấy thôi." - Kuro nở một nụ cười thân thiện - "Có chuyện gì với cậu ấy à?"

"À không đâu! Không có gì!" - Sakura cố gắng giữ bình tĩnh để trả lời.

"Ồ..." - Kuro ngẩn người ra một lát, rồi lại tiếp tục - "Tôi biết cậu ấy khá là dở người (tự nói thầm: Chết... mình đang nói xấu cậu chủ! =.=), hay cậu ấy làm gì đắc tội với cô à?"

"Không có đâu! Thật ra thì... có một cô gái, bạn tớ, từng học chung với cậu ấy hồi năm cấp hai, muốn hỏi thăm cậu ấy thôi ấy mà. Cô ấy hình như thích cậu ấy thì phải."

Kuro lại trưng cái bộ mặt "đã hiểu chuyện" ra, nhìn thật ngô nghê.

"Nếu không còn gì để nói thì... tớ xin phép!" - Nói xong câu đó và kèm theo một cử chỉ cúi chào, Sakura vội vã chạy đi.

Kuro chống tay lên thành cửa sổ, nghiêng mặt nhìn ra ngoài. Bầu trời còn lác đác vài hạt mưa đang rơi xuống. Anh ta nhìn tới chỗ mà lúc nãy Sakura đã dán mắt vào trong khi nói chuyện điện thoại, không còn ai đứng đó cả.

Cậu chủ của anh ta, có liên quan gì đến cô gái kia sao?

********

"Anh Hoshino về nhà rồi."

Gin nói ngay sau khi mở cửa phòng y tế ra. Bảo Anh đang ngồi lau tóc, gương mặt thoáng chốc có chút kinh ngạc, nhưng cũng trở về vẻ bình thường rất nhanh.

Cả Gin và cô đều bị ướt mưa như chuột lột, cả hai đành phải đi lấy đồ thể dục của mình, thay ra và đến phòng y tế để ngồi. Trong khi Bảo Anh ngồi đờ đẫn trên giường, thì Gin lại lẳng lặng ra ngoài xem Jiro thế nào.

"Ừm... vậy à?" - Bảo Anh nhỏ nhẹ lên tiếng, trên môi thoáng qua một nụ cười nhạt.

Gin chăm chú nhìn cô một lúc, rồi đi lại gần, đặt tay lên đầu cô và xoa nhẹ.

"Còn nhớ cái lúc cô nói cảm xúc của tôi đi sai sự thật không?" - Anh hỏi, tay bất động yên vị trên đầu cô.

"Ừm, hồi đi Kyoto chứ gì! Thì sao...?"

"Tôi thấy cô là người có cảm xúc đi sai sự thật mới đúng."

Tay anh tuột khỏi đầu cô. Trong khoảnh khắc, lòng cô dấy lên cảm giác ngạc nhiên. Đúng...! Cảm xúc của cô luôn đi sai sự thật những khi cô cố giấu diếm những chuyện làm cô cảm thấy đau đớn không chịu đựng được.

"Này! Chiều nay tôi qua nhà cậu được không?" - Cô đan hai tay vào nhau, đột ngột chuyển chủ đề.

"Hả? Để làm gì?" - Gin thoáng ngạc nhiên.

"Thăm nhóc Hikaru."

Anh buông ra một hơi "ồ" thật dài - "Tôi tưởng cô đến để giở trò gì với tôi..."

"Thôi đi!!" - Bảo Anh hét lên khi thấy Gin dùng hai tay che người mình lại - "Ai mà thèm động vào cơ thể của cậu!"

Cô thở dài, đôi mắt cụp xuống, nỗi buồn trong lòng cũng vô thức lộ ra, "Đừng bày trò nữa... tôi không muốn tức giận lúc này cho lắm..."

Gin im lặng một lúc lâu. Nhìn đôi vai cô run lên, anh bất giác cắn môi, cảm giác khó chịu khôn tả.

"May thật..." - Anh đột nhiên chuyển chủ đề khác - "Lát nữa lớp cô và lớp tôi có tiết thể dục."

"Thì sao...?" - Bảo Anh vẫn trả lời với vẻ chán nản.

"Biết gì không? Hai lớp học ghép, biết đâu tôi lại được chạy đua, hay bật cao với cô?"

"Sao cũng được!" - Bảo Anh đứng dậy, hít một hơi thật sâu - "Tôi ra sân trường chạy bộ đây."

"Gì? Nãy giờ chúng ta ngồi đây cũng gần hết tiết tư rồi! Không đợi đến tiết năm rồi ra đó luôn?" - Gin ra chiều ngạc nhiên.

"Biết là vậy! Nhưng tôi muốn chạy một chút, ít ra đó là cách tốt nhất để giải tỏa cái sự khó chịu lúc này." - Bảo Anh nhún vai, cười nhẹ rồi bước ra khỏi phòng y tế.

Nhưng Gin thừa biết, chẳng có cách nào lúc này có thể làm cô khá lên được.

Quen nhau chỉ được hơn hai tháng, nhưng tình cảm của họ đong đầy từ những giây phút đầu tiên gặp mặt. Họ đã sớm dành cho nhau những sự quan tâm đặc biệt khó có thể nói thành lời.

Phải chăng, do Bảo Anh đã trao đi đủ nhiều, nên khi nhận được tin này, cô đã đau đến mức gục ngã, rồi lại bất ngờ cứng rắn một cách gượng gạo như vậy?

Gin biết, những cảm xúc của cô lúc này, chẳng có cái nào là thật, trừ nỗi buồn đang hiện hữu. Nụ cười của cô, cách cô giải quyết sự khó chịu, chẳng có gì là sự thật.

Giờ đây, anh tự hỏi, làm sao anh có thể chen vào mà an ủi cô đây?

Hoa anh đào rụng rơi, mưa đã cuốn sạch các cánh hoa vấn vương trên cành cây đi mất. Nắng yếu ớt chiếu xuống sau khi khó khăn xé toạc mây đen ra. Gió mát lạnh thổi đều đều, không ngơi nghỉ, giống như Bảo Anh lúc này.

Cô chạy, đôi chân đều đặn chẳng mệt mỏi, mà giờ có mệt cô cũng chẳng có ý định dừng lại.

"Anh bị ung thư phổi thời kì đầu."

Lời nói của Jiro lại hiện lên trong những suy nghĩ của cô. Hơi thở có phần khó nhọc của cô hòa lẫn với mồ hôi mặn chát, tạo thành một thứ cảm giác khó chịu nơi khóe môi.

"Bác sĩ nói rằng, anh phải nhập viện sớm để điều trị."

Cô dừng lại một chút để giữ sức.

Phải... anh nên nhập viện sớm... Có như vậy, bệnh tình của anh mới có thể cải thiện được. Nhưng cô sợ, và cô chẳng thể nào định hình được nỗi sợ này là gì.

Cô lại tiếp tục chạy, lần này, cô chạy nhanh hơn.

Cô sợ điều gì?

Cô sợ thấy Jiro nằm vây quanh những thứ máy móc của bệnh viện, mũi gắn ống thở. Nó mang lại cái cảm giác nặng nề khó tả. Cô sợ khi thấy anh trong một diện mạo hoàn toàn khác. Nhợt nhạt, xanh xao, người gầy đi và tóc dần rụng đi vì điều trị hóa trị. Điều đó làm tim cô như bị ai đó gián tiếp bóp nghẹt.

Cũng đã gần hết tiết tư nên Gin xuống sân trường.

Bảo Anh vẫn đang chạy, cô chạy với tốc độ rất nhanh.

"Không sợ bị đuối sức à? Đồ lì lợm có khác."

Anh từ từ bước lại đường chạy của cô.

"Chạy như vậy liên tục nhịp tim sẽ bị rối loạn, nguy hiểm lắm đấy."

Cô vừa chạy ngang qua, anh đã lên tiếng nhắc nhở.

"Hộc... kệ tôi!" - Cô vừa thở, vừa phũ phàng trả lời.

Không còn cách nào khác, Gin đành chạy theo cô.

"Chạy theo làm gì?" - Bảo Anh có phần khó chịu.

"Không được à?"

"Cậu cũng có điều gì khó chịu không thể giải bày bằng lời nói được ư?"

"Ừ, có đó."

Mắt Bảo Anh ánh lên tia ngạc nhiên, nhưng chân vẫn chạy đều.

"Anh Hoshino nằm ở bệnh viện trung ương K."

Nghe Gin nói đến đây, Bảo Anh đột ngột không làm chủ được bản thân, mất đà chuẩn bị té ập xuống mặt đường.

May mắn thay, Gin lại đỡ cô kịp.

"Làm sao cậu biết?" - Bảo Anh cười thoáng qua, mắt lộ vẻ khó xử.

"Tôi nhờ người điều tra."

Bảo Anh lúc này, đang gần như nằm trọn trong vòng tay của Gin.

Cô vùng ra khỏi người anh, tiếp tục chạy.

"Chiều nay, cô có muốn đến đó với tôi không?" - Anh không chạy nữa, chỉnh âm lượng giọng nói to lên một chút.

Bảo Anh nghe thấy, ngay lập tức dừng lại, quay mặt về phía anh.

"Tôi biết..." - Anh lại tiếp - "Tôi biết trong lòng cô không thể từ chối. Bởi vì cô yêu anh ta."

"Thì sao chứ?" - Bảo Anh đáp - "Việc tôi quyết định đi hay không thì đó là chuyện của tôi, đâu liên quan đến cậu?"

"Có chứ!"

Cô thoáng giật mình vì câu trả lời không do dự của anh.

"Nếu tôi không thể làm người quan trọng với cô, thì tôi vẫn có thể xen ngang vào chuyện này, tôi là kẻ dư thừa cần thiết."

"Tôi... tôi không hiểu..."

"Kẻ dư thừa này sẽ xen ngang vào mỗi khi thấy cô thôi không cười và tươi tỉnh nữa. Hắn sẽ không bao giờ có thể làm người chính thức, nhưng hắn tự nhận hắn là một người cần thiết. Chỉ để không thấy cô khóc vì bất cứ chuyện gì..."

"Từ khi nào mà cậu sâu sắc quá vậy hả?"

Bảo Anh bước lại gần Gin, đôi mắt thoáng nét cười.

"Ai biết được?"

"Tên điên này!!!"

"Thấy không? Tươi tỉnh rồi kìa! Đã nói tôi là kẻ dư thừa cần thiết mà." - Gin mỉm cười dịu dàng, đặt tay lên đầu Bảo Anh, xoa xoa.

"Đồ xấu xa! Được rồi! Là cậu tự nhận cậu là kẻ dư thừa đó!" - Bảo Anh gạt tay anh ra, bực dọc.

"Vậy thì chiều nay đến bệnh viện với tôi. Tiện thể ghé ngang nhà tôi dắt nhóc Hikaru theo." - Gin được nước nói một lèo.

"Rồi rồi!! Tôi đi!" - Bảo Anh phẩy phẩy tay, mắt lộ vẻ bất lực và chịu thua.

Chuông vang lên, đã đến giờ nghỉ giữa giờ, chuẩn bị đến tiết thứ năm trong ngày.

Rốt cuộc, kẻ dư thừa đã làm một chuyện hắn cho là thuận theo ý muốn của mình sao? Lương tâm hắn vẫn đang tự trách mình, phân vân đắn đo mãi chuyện ấy.