Gửi Cây Sồi

Chương 27: Ai giải quyết ai




Dịch: LTLT

Khi Hạng Chú mặc xong quần áo bước ra, Chúc Miêu đang úp mặt xuống ghế sô pha dài. Anh đi xuống lầu, pha một ly nước chanh mật ong nóng, chua chua ngọt ngọt, ngọt nhiều hơn chua.

“Uống một chút, dạ dày dễ chịu hơn.”

Hạng Chú cầm ly, ngồi xếp bằng ở dưới sàn nhà cạnh sô pha.

Chúc Miêu nghiêng đầu, lộ ra gương mặt đỏ bừng, thấy trên tay Hạng Chú đang cầm một ly thủy tinh thật, cậu mới chống nửa thân trên, bưng ly uống từng ngụm nhỏ. Nước chanh mật ong ấm áp theo cổ họng, thực quản vào trong dạ dày, khoan khoái trong lòng. Nhưng trên mặt Chúc Miêu lại càng đỏ hơn, nhỏ giọng nói “cảm ơn”.

Hạng Chú nói: “Đứng lên thay quần áo đi, hơi ướt rồi.”

Giọng nói của anh ở trong đêm mưa thế này nghe vô cùng nhẹ nhàng dịu dàng, Chúc Miêu gần như là vô thức mà nghe theo lời anh, chống người lên được một nữa, hình như nhớ ra gì đó thế là nằm xuống lại, gương mặt ụp xuống.

Hạng Chú tưởng rằng cậu lại khó chịu, vội hỏi thăm: “Sao thế, muốn nôn à?”

Mặt Chúc Miêu vùi vào trong gối, lắc qua lắc lại, giọng nói bị nghẹn lại: “Không phải.”

“Mau đi thay đi, nếu không thì cảm đấy.”

Chúc Miêu lộ ra một con mắt cùng với nửa gương mặt, trong ánh mắt cậu hiện ra ánh nước, ướt át, chóp mũi cũng đều là mồ hôi. Cậu ngại ngùng nhỏ giọng nói: “Không dậy được.”

“Khó chịu đến vậy sao?”

Hạng Chú nghĩ, thời tiết này mà đến bệnh viện cũng không tiện.

Chúc Miêu lại khẽ lắc đầu, mặt đã đỏ đến mức sắp rỉ ra máu rồi, dù thế nào cũng trông không giống dáng vẻ bị bệnh. Cậu ngại vô cùng, ba phần say rượu còn lại cũng bị nhiệt độ của cơ thể đun nóng thành mười hai phần. Cậu chớp mắt mấy cái, khó khăn nói: “Không phải… em…”

Đoạn sau đó giọng nói càng ngày càng nhỏ, Hạng Chú hoàn toàn không nghe thấy, anh tiến lại gần, hỏi: “Cậu sao cơ?”

Chúc Miêu giờ đã bình nứt không sợ bể, hét lớn bên tai Hạng Chú: “Có phản ứng rồi! Cứng rồi! Em cứng rồi!!!”

Hạng Chú đầu tiên là khựng lại, chờ khi phản ứng lại thì cười lên, nể tình mặt mũi Chúc Miêu nên không cười lớn quá, tay nắm lại để ở bên môi, cố gắng không cho khóe miệng nhếch lên, nhưng ánh mắt hơi nheo lại. Chúc Miêu không bị anh cười cho “héo xuống” mà ngược lại càng có tinh thần hơn, quần jean căng chặt, căng đến mức khó chịu.

Anh hắng giọng, trong giọng nói có ý cười khó mà che giấu được.

“Cậu tự giải quyết đi, tôi xuống lầu, đừng nhịn cho hư.”

Hạng Chú chống tay định đứng dậy, không biết là vì đường nét cơ bắp trên cánh tay của anh đẹp cho nên mới mặc áo cộc tay, hay là vì áo cộc tay làm lộ ra cơ bắp cánh tay xinh đẹp của anh. Rượu làm Chúc Miêu lớn gan, cậu cảm thấy bản thân đang lắc lư đầu, bên trong đều là cồn, nhiệt độ chớp cháy thấp vô cùng, một nụ cười, một động tác của Hạng Chú cũng có thể nhóm lửa đốt lý trí trong đầu cậu thành tro.

Chán nản và bối rối cho đến lúc này, thất bại trước đây khi đối diện với Hạng Chú đều giống như cách một lớp sương mù, cảm thấy mơ hồ. Trong đầu cậu chỉ còn lại một suy nghĩ, tự mình giải quyết cái gì chứ? Em chỉ muống giải quyết anh phứt đi cho rồi.

Vừa rồi cậu xấu hổ đến mức không dám xoay người, sợ mình bị lộ. Lúc này chẳng thèm để ý chuyện gì, cậu không muốn Hạng Chú rời đi. Chúc Miêu từ trên sô pha nhào lên người Hạng Chú, đụng vào anh khiến anh lại đặt mông ngồi xuống sàn lại, bị đau kêu khẽ một tiếng. Chúc Miêu không chờ anh mở miệng nói, cậu nhắm chặt hai mắt, mặt tiến sát lại mặt Hạng Chú.

Chóp mũi cậu chảy mồ hồi, ươn ướt giống như mũi của chó con, cứ đâm đến đâm lui trên cằm Hạng Chú.

Hạng Chú đỡ eo cậu, sợ cậu ngã xuống, ngửa đầu né khỏi đôi môi cọ lung tung của cậu. Chúc Miêu chống tay lên vai anh, không có hôn lên môi mà đưa mặt lại gần dưới cằm và cổ của Hạng Chú. Trong đầu Chúc Miêu rối bời, không cần ai chỉ bảo mà hôn lên mục tiêu duy nhất có thể hôn được: Hầu kết Hạng Chú.

Bị Chúc Miêu hôn lên hầu kết, thậm chí còn liếm mấy cái, cả người Hạng Chú hơi run lên, mà chuyện quan trọng hơn là toàn thân Chúc Miêu cưỡi lên trên người anh, không yên phận chút nào, trong mồm lầm rầm lì rì không biết lẩm bẩm những gì, mông dụi đến dụi lui theo động tác của cậu.

Tiếp tục như vậy thì không ổn, Hạng Chú cắn răng nghĩ.

Mưa lớn bên ngoài vẫn chưa tạnh, vào lúc này, chợt vang lên một tiếng sấm, âm thanh rất lớn, khiến hai người giật mình đến mức động tác ngừng lại mấy giây, mèo trong lồng cũng kêu lên. Đèn trong quán tắt phụt, xung quanh rơi vào khung cảnh tối đen, đưa tay không nhìn thấy năm ngón.

Đứt cầu dao, Hạng Chú nghĩ.

Giây tiếp theo, nhiệt tình chỉ dừng lại mấy giây của Chúc Miêu lại cuồn cuộn dâng lên, xung quanh tối đến mức không nhìn thấy, thứ có thể cảm nhận duy nhất chính là nhiệt độ lên tăng cao dị thường của hai bên. Lúc này, Chúc Miêu chính xác ôm lấy cổ của Hạng Chú, tìm môi của anh. Cậu vô cùng gấp gáp, không có chút quy tắc mà cạy mở môi của Hạng Chú, hôn anh.

Quá tối, cửa sổ kính lớn cũng bị rèm cuốn inox ngăn cản, ánh sáng của đèn nhấp nháy cũng không thể chiếu vào trong.

Hạng Chú cảm thấy số bia mình uống cũng đang bốc hơi. Lâu rồi anh chưa từng hôn nụ hôn nào thế này, không dính dáng đến kỹ xảo và khiêu khích, chỉ có nồng nhiệt đơn thuần, nồng nhiệt như vậy đủ để đốt cháy tất cả.

Chúc Miêu không biết hôn lắm, khi Hạng Chú đảo khách thành chủ, chủ đạo nụ hôn này thì ngay cả đầu lưỡi của cậu cũng luống cuống, di chuyển theo đầu lưỡi của Hạng Chú, cậu không biết thì ra hôn môi cũng có thể như vậy, đầu lưỡi giống như đang đánh nhau. Biểu hiện của Chúc Miêu ngây ngô, một tay Hạng Chú đè xuống gáy cậu, tay còn lại thì dang ra, ôm eo cậu.

“Ưm…”

Chúc Miêu rên một tiếng từ trong mũi, mềm nhũn, cuối đuôi còn rẽ một cái, miệng bị căng lên không khép lại được, đũng quần jean bị siết chặt càng khó chịu. Cậu vô thức thúc lên người Hạng Chú, nào ngờ cũng đúng lúc thúc vào nửa thân dưới của anh. Động tác của Hạng Chú dừng lại, một giây sau, Chúc Miêu cảm thấy trời đất quay cuồng, cậu bị Hạng Chú xoay người đè ở phía dưới, sàn nhà gỗ cũ kỹ kêu “cọt kẹt”, nhưng đầu Chúc Miêu không bị đụng đau, bàn tay Hạng Chú vững chắc nâng sau gáy của cậu, lót ở phía dưới.

Chúc Miêu ngẩn người, trong bóng tối miễn cưỡng nhìn thấy ánh mắt Hạng Chú. Cậu lại hôn lên, tay sờ dọc theo cánh tay Hạng Chú đang chống ở hai bên người cậu, từ trong tay áo thò vào lưng anh. Cậu cứng đến mức khó chịu, tay còn lại mở nút quần jean, nhắm chặt mắt tự an ủi, khoái cảm cùng men say khiến cậu quên mất xấu hổ.

Hạng Chú không nhìn gõ, chỉ nghe thấy tiếng nước và tiếng rên làm nũng của Chúc Miêu.

Anh quên sạch mọi thứ, quên đi lời nhắc nhở bản thân nhiều lần trước đây, bàn tay của anh bao lấy tay Chúc Miêu, dùng ngón cái có lớp chai mỏng xoa nắn phần đỉnh ướt át. Chúc Miêu khẽ thở một tiếng, nâng eo bắn ra. Cùng lúc đó, bởi vì xuất hiện khoái cảm nên bàn tay của cậu đang khoác trên lưng Hạng Chú dùng sức cào một đường.

Cậu muốn làm như thế từ lâu rồi.