Gửi Cây Sồi

Chương 17: Vẫn luôn độc thân




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: LTLT

Hôm sau là cuối tuần, Chúc Miêu mang quầng thâm thức dậy, trước khi mở quán thì cho mèo ăn, hốt phân, dọn vệ sinh. Cậu quăng bình hoa đã héo ở trong quán, đến tiệm hoa bên cạnh mua một bó bách hợp còn nụ, cắt nhọn rồi cắm vào bình, thêm nước, đem ra trưng. Tất cả mọi việc đều làm xong rồi, đúng lúc đến giờ mở quán. Chuông cửa vang lên “leng keng”, Hạng Chú đẩy cửa bước vào.

“Chào buổi sáng.” Hạng Chú nói.

Ánh mắt Chúc Miêu lấp lánh, nhỏ giọng nói: “Chào buổi sáng.”

Cơn mưa tô hôm qua nháy mắt đã ngừng, mây đen trên trời giống như bọt biển không có vắt khô nước, vẫn còn ướt sũng không chừng lúc nào đó vẫn sẽ mưa tiếp. Thời tiết không tốt, nên dù là cuối tuần cũng không có nhiều người. Chúc Miêu ngồi bên cạnh ghế lâu lâu giỡn với mèo, Hạng Chú ngồi trên ghế chân cao đọc sách ở sau quầy bar.

Hai người ngoại trừ câu “chào buổi sáng” thì không nói gì nữa.

Chúc Miêu cảm thấy toàn thân khó chịu, rõ ràng là Hạng Chú hoàn toàn không nhìn cậu, nhưng cậu vẫn cảm thấy không tự nhiên, từng cử động đều cẩn thận từng chút một, cố gắng không phát ra chút xíu động tĩnh nào. Thỉnh thoảng cậu vội vã ngước mắt liếc qua quầy bar, thấy Hạng Chú vẫn đang tự mình đọc sách, lại cảm thấy bản thân cậu quá kỳ lạ rồi.

Cậu càng ngày càng mất hết hồn vía, lúc lau bàn có hơi thất thần, lót ly bằng sứ để trên bàn bị khuỷu tay của cậu đụng vào, theo tiếng động mà rơi xuống đất, mảnh sứ vỡ nát.

Chúc Miêu giật mình, đây là lần đầu tiên cậu làm bể đồ kể từ khi vào quán làm thêm đến nay.

Cậu vội ngồi xuống, luống cuống nhặt lên. Hạng Chú bước đến, chau mày gọi cậu: “Đừng dùng tay…”

Hạng Chú còn chưa nói xong, Chúc Miêu đã “shh” hít vào một hơi, ngón trỏ bị cứa một đường, giọt máu từ đầu ngón tay chảy ra.

“Đã nói là đừng dùng tay mà.”

Hạng Chú hình như có hơi tức giận, đó giờ anh đều là dáng vẻ cười tủm tỉm không sao cả, nhưng lúc này lại nhíu mày rất chặt, giọng điệu có hơi nghiêm túc.

Chúc Miêu ngậm ngón tay đang rướm máu vào trong miệng, mút ra mùi rỉ sắt. Cậu càng ngày càng cảm thấy khó chịu, cảm thấy mình làm gì cũng không tốt. Cậu đứng ở một bên, nhìn Hạng Chú dùng khăn bao tay lại rồi nhặt mảnh sứ lên quăng đi, đầu ngón tay chỗ bị cứa mơ hồ hơi đau nhói.

“Xin lôi…” Chúc Miêu nhỏ giọng nói, “Bao nhiêu tiền ạ, trừ vào tiền lương của em đi…”

“Không bao nhiêu hết, không cần.” Hạng Chú nói.

Anh càng nói như vậy, Chúc Miêu càng khó chịu. Chúc Miêu vẫn muốn nói gì đó, Hạng Chú lại ngắt lời cậu: “Hay là hôm nay cậu nghỉ một ngày đi? Đến bệnh viện thăm bà nội của cậu nhé?”

Toàn bộ lời Chúc Miêu muốn nói đều bị nghẹn lại trong cổ họng, cậu đứng yên tại chỗ, ngón trỏ không bị đứt cố sức móc lấy đường chỉ quần trên đùi, qua một hồi lâu, cậu mới nhỏ giọng nói: “Vâng, được ạ.”

Cậu tháo tạp dề treo lên lại, im lặng đi ra ngoài. Trước khi đi cậu quay đầu nhìn lại, cách tấm kính nhìn thấy Hạng Chú lại ngồi ở sau quầy bar yên lặng đọc sách, hòa làm một với quán cà phê yên tĩnh dễ chịu này. Người đi đường không nhiều, tới lui vội vã, Chúc Miêu cảm thấy mình cũng trở thành một thành viên của những người khách đi đường này, vội vàng bước đi, Hạng Chú chẳng qua ngẩng đầu nhìn cậu một cái, bọn họ lại gặp thoáng qua nhau.

Thật khó chịu.

Trước khi vào bệnh viện, Chúc Miêu vỗ mặt của mình, để bản thân lên tinh thần, đừng ủ rũ sầu não nữa khiến bà nội lo lắng.

Chúc Miêu cầm theo trái cây mình mua đi vào khu nội trú, đến phòng bệnh, nhưng lại phát hiện bà nội không có trên giường bệnh, nhưng đồ đạc vẫn còn, không phải ra viện. Người nhà giường bên cạnh đã gặp Chúc Miêu nhiều lần, sớm quen biết, vừa thấy Chúc Miêu đến đã vội gọi cậu.

“Ây ya, cháu đến rồi. Hôm nay bà nội cháu vào phòng chăm sóc đặc biệt…”

Trái tim Chúc Miêu thình thịch nhảy lên, nháy mắt sợ đến mức đầu ngón tay run rẩy, lưỡi cũng không phải của mình nữa. Cậu vội vàng xoay người đi đến bàn trực y tá, hỏi một chút, quả nhiên, sáng hôm nay bệnh tình của bà nội Chúc nặng thêm, đã vào phòng chăm sóc đặc biệt.

“Em, em có thể đi thăm không ạ…” Chúc Miêu hỏi.

Y tá nói: “Mỗi ngày chỉ có thể thăm một lần, người nhà phải hện trước với y tá trực, hôm nay đã thăm rồi.”

Người nhà trực tiếp lưu ở trong bệnh viện là tên của chú Chúc Miêu, nói cách khác là nếu như Chúc Miêu muốn thăm thì phải được sự đồng ý của chú cậu. Trái tim Chúc Miêu lập tức trầm xuống, cậu còn muốn hỏi thêm về bệnh tình nhưng vù không phải người nhà trực tiếp, bác sĩ cũng không thể nói nhiều với cậu, Chúc Miêu đành phải xoay người rời khỏi.

Trước khi đi, cậu lại đến phòng bệnh nhìn một lần, áo khoác bà nội đan cho cậu vẫn còn lại một chút, đang đặt trên đầu tủ, nơi vươn tay là có thể chạm đến.

Chúc Miêu về nhà một chuyến, trong nhà không có ai, gọi điện thoại cho chú thì lại không người nghe máy. Chúc Miêu hết cách, ngồi ở dưới tòa nhả của mình ngẩn người một hồi, tay vẫn còn đang sách trái cây, đi về quán vậy.

Hạng Chú đã không còn ở trong quán, đổi thành Nhất Ninh.

Chúc Miêu đã không còn tâm tư lo chuyện này nữa.

Nhất Ninh vẫn luôn làm biểu cảm bình tĩnh, giống như không để ý chuyện gì cả, nhưng cô vẫn luôn có thể ngay lập tức cảm nhận được một vài cảm xúc nhỏ xíu. Giống như Chúc Miêu lúc này, cầm một túi trái cây bước vào, đặt trên quầy bar, nói “chị, ăn trái cây không”, cô lập tức cảm thấy tâm trạng Chúc Miêu không tốt.

Cô nói: “Cùng ăn đi.”

Chúc Miêu mua thanh mai mới đưa ra chợ, trái nào trái nấy tròn vo, đỏ đến sẫm màu. Nhất Ninh chọn một cái tô thủy tinh ở dưới quầy bar, đổ đầy nước muối, bỏ thanh mai vào trong ngâm. Từng trái thanh mai tròn vo chìm chìm nổi nổi ở trong nước, Nhất Ninh duỗi ngón tay ra, ấn từng trái thanh mai nổi lên xuống nước lại.

Chúc Miêu ủ rũ lúng túng ngồi bên quầy bar, chú mèo đó giờ vẫn luôn làm lơ cậu cũng nhảy lên đầu gối cậu.

Tóc Nhất Ninh vừa xù vừa dài, mắt kính rơi xuống chóp mũi lại được cô đẩy về trên sống mũi. Cô lựa ra một trái thanh mai to nhất đỏ nhất, đặt vào lòng bàn tay của Chúc Miêu, nói ngắn gọn: “Ăn đi.”

“Hôm nay em làm vỡ một cái lót ly.” Chúc Miêu nói.

Nhất Ninh: “Ừ.”

“Em thật vô dụng…” Chúc Miêu lại nói.

Nhất Ninh không lên tiếng, cô cũng không biết nói gì mới tốt, lựa trái thanh mai to thứ hai đỏ thứ hai cũng cho Chúc Miêu. Chúc Miêu nhét cùng lúc hai trái thanh mai vào trong miệng. Thanh mai tuy đỏ nhưng không biết vì sao vẫn chua chua. Chúc Miêu không ăn chua được, mũi cũng nhăn hết lại, chua đến mức muốn khóc.

Nhất Ninh chợt nói: “À, đúng rồi.”

Chúc Miêu chua đến độ không nói được gì, miễn cưỡng phát ra một tiếng, tỏ ý mình đang nghe.

“Hạng Chú ấy.” Nhất Ninh từ trước đến nay luôn gọi thẳng tên của anh, “Vẫn luôn độc thân.”

Chúc Miêu thật sự là bị cô nói cho ngơ ngác, vội vội vàng vàng phun hạt của thanh mai ra, suýt nữa khiến mình bị sặc, cậu nói: “Chị, chị nói cho em cái này làm gì vậy…”

Nhất Ninh còn ngơ ngác hơn cậu, cô nghiêng đầu, nhìn Chúc Miêu, không hiểu nói: “Chẳng phải cậu muốn biết điều này sao?”

Chúc Miêu: “Vì sao em muốn biết điều này chứ?”

Nhất Ninh cạn lời: “Sao chị biết được vì sao em muốn biết điều này…”

Chúc Miêu sắp bị cô làm cho choáng váng, không nói lại được. Cậu nhảy khỏi ghế chân cao, chú mèo ngồi trên đầu gối của cậu “meo” một tiếng rồi nhảy đi.

“Em… em lên lầu… làm bài tập…”

Nhất Ninh đưa mắt nhìn cậu lên lầu, mặt không cảm xúc bắt đầu ăn thanh mai, bị chua đến mức rùng mình một cái.

—————-

Trái thanh mai hay còn gọi là dương mai hay dâu rượu.

Yangmeifruitsjpg