Gửi Cây Sồi

Chương 11: Anh họ đánh người




Dịch: LTLT

Đến hôm họp phụ huynh, Chúc Miêu có cảm giác vừa thấp thỏm vừa phấn khích, giống như mấy đứa bé ở nhà trẻ chờ ba mẹ đến đón, trông chờ mỏi mòn.

Phòng học đang mở điều hòa, mát mẻ thoải mái lại không thèm, Chúc Miêu đến hành lang bên ngoài phòng học, tựa lên trên lan can hành lang, đối diện với cổng trường. Thời gian còn sớm, chỉ có lẻ tẻ một vài phụ huynh quá tích cực đã đến, tạm thời vẫn chưa nhìn thấy Hạng Chú. Chúc Miêu nóng vô cùng, nhưng lại không muốn về phòng học, hận không thể giống như nước mà hòa tan lên lan can, thè lưỡi thở dài.

Chớp mắt, phụ huynh vào cổng trường càng ngày càng nhiều, Hạng Chú ở trong đó thật sự là hạc giữa bầy gà, vô cùng nổi bật.

Anh còn rất có tự giác của người làm “phụ huynh”, mặc áo sơ mi màu xám nhạt, ống tay áo xắn lên một chút, che hơn phân nửa hình xăm trên cánh tay, hình ảnh quả cà phê màu đỏ sậm như ẩn như hiện.

Cũng không biết anh ấy có nóng hay không, Chúc Miêu thầm nghĩ.

Tóc Hạng Chú đã dài ra một chút rồi, vẫn chưa đến độ có thể cột lên lại lần nữa, tóc mái dùng keo xịt tóc cố định, trông rất ra dáng người trưởng thành chững chạc. Anh vừa ngẩng đầu thì chính xác nhìn thấy Chúc Miêu đang tựa trên lan can lầu ba, ở đằng xa tùy ý vẫy tay với cậu, Chúc Miêu cũng vẫy tay lại.

“Sao không vào trong? Bên ngoài rất nóng.”

Chúc Miêu vừa quay đầu thì phát hiện người đứng bên cạnh cậu là Lâm Chu, trên tay cầm tài liệu sẽ phát trong buổi họp phụ huynh, vẫn vẻ mặt hòa nhã dễ gần, chỉ có Chúc Miêu biết gã ghê tởm cỡ nào.

Thấy Chúc Miêu không trả lời, Lâm Chu hỏi tiếp: “Hôm nay ai đến họp cho em?”

Chúc Miêu mơ hồ lầm bầm nói: “Anh… Anh họ em…”

Cậu không biết Hạng Chúc bao nhiêu tuổi, nhưng trông từ xa không giống giáng vẻ của người lớn tuổi, tùy tiện gắn cho anh danh hiệu “anh họ”, hy vọng lát nữa đừng bị lộ. Nhưng nếu như bị lộ thì phải làm sao đây?

Ngay lúc cậu đang không chú ý, Lâm Chu lại tiến đến gần cậu một chút, khoảng cách giữa hai người giảm đến rìa phạm vi hợp lý. Lâm Chu đưa tay phải lên khoác lên trên bả vai của cậu, ngón cái đụng đến cái cổ đang chảy mồ hôi của cậu.

Chúc Miêu giật mình, nháy mắt da gà nổi từ cổ đến khắp người, chợt dựa sát vào tường lùi về sau hai bước, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Hạng Chú đã lên lầu, cậu giống như thấy được cứu tinh, vẫy tay thật mạnh, gọi lớn một tiếng: “Anh họ! Ở đây!!!”

Hạng Chú nhanh chóng tiêu hóa tiếng kêu “anh họ”, Chúc Miêu nắm cánh tay anh, dẫn anh vào trong phòng học. Lâm Chu đánh giá người “anh họ” tự dưng xuất hiện, ánh mắt nghi ngờ chạm phải ánh mắt Hạng Chú quay đầu lại nhìn. Lâm Chu bất giác lộ ra một nụ cười hiền hòa, Hạng Chú dời ánh mắt, bị Chúc Miêu kéo vào trong phòng học.

Trong đám bạn cùng lức, vì vóc dáng của Chúc Miêu cao nên ngồi ở dãy cuối cùng của phòng học, cách đó không xa là thùng rác, Hạng Chú cũng không chê, thoải mái ngồi xuống. Bàn ghế của học sinh cấp 3 anh ngồi có hơi chật, cúi đầu nhìn vào trong hộc bàn, Chúc Miêu vội vàng nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn đồ của em…”

Hạng Chú vốn chỉ tùy tiện nhìn thử, thấy cậu căng thẳng lại hỏi: “Sao thế? Có sách cấm à? Hay là có nhật ký?”

Chúc Miêu lầu bầu nói: “Đều không có.”

Thật sự không có, chỉ có sách giáo khoa trắng tinh tươm với bài thi đều là dấu gạch đỏ chót.

Họp phụ huynh sắp sửa bắt đầu, Chúc Miêu cẩn thận từng bước, sợ Hạng Chú sẽ làm chuyện gì đó khác người trong buổi họp. Thật ra thì không cần thiết, bản thân sự tồn tại của anh đã rất khác người rồi, người nào người nấy trong phòng học đều đang nhìn lén anh, nữ sinh bình thường không nói một câu với Chúc Miêu cũng giả vờ tự nhiên chào hỏi với cậu, hỏi cậu đây là ai.

Chúc Miêu cũng có cảm giác tự hào lây, hùng hồn nói: “Anh họ tôi.”

Cậu ở lại trong hành lang, thấy Hạng Chú đang nghiêm túc nghe, thậm chí còn lấy một quyển sổ nhỏ từ trong túi quần, tìm một cây viết ở trong học bàn của Chúc Miêu, đường hoàng nghiêm túc ghi chép gì đó, sự nghiêm túc này khiến cho anh hòa nhập hoàn mỹ vào trong bầu không khí. Đến khi phát bảng điểm và bài thi, nhìn thử thì các phụ huynh có biểu hiệu khác nhau: người có con có thành tích xuất sắc thì sống lưng thẳng tắp, trên mặt viết “mau đến hỏi tôi, mau đến hỏi tôi”; người có con có thành tích hơi kém thì vẻ mặt đều là xấu hổ, che che giấu giấu, sau khi nhìn bảng điểm thì nhanh chóng gấp lại, sợ người khác nhìn thấy một góc nào đó.

Hạng Chú vẫn ung dung, giốn như thành tích của Chúc Miêu rất tốt, nhưng chỉ có Chúc Miêu biết điểm số trên bảng điểm vô cùng thê thảm.

Họp phụ huynh kết thúc, các phụ huynh nối đuôi nhau đi ra ngoài, Chúc Miêu muốn đi xem thử rốt cuộc Hạng Chú viết gì trên sổ. Cậu mới đến gần thì Hạng Chú đã khép sổ lại cất vào trong túi, không cho Chúc Miêu xem. Hạng Chú xếp bảng điểm và bài thi ngay ngắn lại rồi đưa cho Chúc Miêu, Chúc Miêu nhìn cũng ngại nhìn, nhét vào trong balo.

Hai người cùng nhau ra khỏi trường học.

Hạng Chú bất chợt hỏi: “Giáo viên tiếng Anh đó của các cậu, chính là giáo viên chủ nhiệm ấy, thầy Lâm như thế nào?”

Chúc Miêu không ngờ anh sẽ hỏi câu này, cúi đầu nhìn chân, nhỏ giọng nói: “Thì như vậy đó, không có gì đặc biệt.”

May mà Hạng Chú không hỏi lại, chỉ nói: “Chắc anh ta dạy rất dở, thành tích tiếng Anh của cậu quá kinh ngạc.”

Chúc Miêu đáp lại qua loa.

Nhìn thấy cổng trường ở ngay trước mặt, đi chừng mười mét là ra ngoài rồi thì Hạng Chú chợt ngừng lại, nói: “Ở đây chờ tôi một lát, tôi để quên đồ, quay lại lấy.”

Chúc Miêu nghi ngờ, Hạng Chú không mang theo gì hết mà, có thể quên cái gì. Cậu nói: “Anh quên gì, em đi lấy giúp anh.”

“Tôi đi lấy, cậu ở đây chờ.” Hạng Chú dứt khoát nói, xoay người vào lại.

Chúc Miêu đứng ở dưới tán cây bên cổng trường, ké điều hòa ở trong phòng bảo vệ thổi ra. Cậu lấy điện thoại ra định chơi một xíu, nhưng điện thoại cậu vừa cũ vừa cùi, là điện thoại hai năm trước bà nội mua cho cậu, hàng nhái rẻ rề, bà nội không biết, Chúc Miêu cũng không để ý, có điện thoại dùng là được rồi.

Điện thoại lag quá, chơi không thoải mái mà ngược lại còn khiến người ta bực bội. Chúc Miêu lại đút điện thoại vào trong túi, đi theo con đường hồi nãy quay lại, muốn xem thử có phải Hạng Chú lạc đường rồi không.

Năm nay các khối đều cùng nhau họp phụ huynh, họp phụ huynh kết thúc, người trong sân trường đều đi gần hết rồi, rất yên tĩnh. Chúc Miêu lên lại lầu ba, trong phòng không có ai, đèn tắt cửa cũng đóng, không nhìn thấy Hạng Chú. Chúc Miêu buồn bực, xuống lầu đi một vòng quanh tòa nhà dạy học cũng không thấy người đâu, lúc đang định gọi điện thoại thì nghe thấy tiếng động…

Phía sau tòa nhà dạy học có một con đường nhỏ, bên cạnh chính là tường rào của trường. Con đường nhỏ thông đến sân vận động, đôi khi không kịp đến đúng giờ tiết thể dục, mọi người sẽ đi tắt qua con đường này, trốn học trèo tường cũng đi từ đây, lén lút đặt đồ ăn bên ngoài cũng nhận ở đây. Thậm chí còn có các cặp đôi lén hẹn hò ở đây, bởi vì không có camera.

Chúc Miêu lần theo tiếng động, thò đầu nhìn thử thì lập tức bị dọa sợ.

Quả nhiên Hạng Chú đang ở đây mà ở đây không chỉ có một mình anh. Tay áo sơ mi của Hạng Chú xắn lên khuỷu tay, đang đè một người ở trên tường, nâng đầu gối thụi vào bụng kẻ kia. Người bị anh đè hình như đã bị đánh một lần rồi, nức nở xin tha, không nghe rõ người kia nói gì, vì Hạng Chú đã bịt miệng kẻ đó lại.

Người bị đánh là Lâm Chu.