Trịnh Hòa vui vẻ đặt miếng thịt mỏng vào nồi, rán cho chín một nửa, sau đó bỏ miếng thịt đó vào một cái bát chứa thứ nước đen thùi, cuối cùng mới đặt lên khay nướng.
Bạch Ân vẫn dựa vào cửa nhìn Trịnh Hòa làm nãy giờ: “Em nấu món gì thế?”
“Chắc là thịt nướng…..” Trịnh Hòa bỏ khay nướng vào lò đã chỉnh nhiệt độ, thè lưỡi, nói: “Em cũng không biết, tự nghĩ ra.”
Bạch Ân nhìn cái bát đựng nước đen sì: “Ăn được sao, không có độc chứ.”
“Sao có thể?!” Trịnh Hòa nói: “Em ăn bao nhiêu lần rồi, không sao đâu, thật đấy!”
Bạch Ân trêu cậu: “Nhỡ là độc mạn tính thì sao.”
Trịnh Hòa day day mũi: “Thế thì chúng ta cùng chết, ngài chết trước, em theo sau.”
Bạch Ân cười không ngừng.
“Đừng cười, ” Trịnh Hòa đẩy đẩy Bạch Ân: “Ngài không giúp em thì thôi, cứ nói linh tinh.”
“Tôi đâu biết nấu cơm.” Bạch Ân thản nhiên nói.
“Em không tin, chẳng nhẽ trứng gà cũng không biết nấu?”
Bạch Ân nói: “Không chỉ trứng gà, cơm tôi cũng không.”
Vẻ mặt Trịnh Hòa trở nên kỳ quái, giống như đang nhìn người ngoài hành tinh.
Trong lúc nói chuyện, từ bếp đã dậy mùi, cậu nhấc vung lên, nhìn nước canh cá đã trong vắt, bỏ cẩu kỷ (1) vào, quấy: “Dạo này ăn đồ ở công ty, em ngán đến sắp nôn ra rồi, mãi mới có ngày nghỉ, để em làm một bữa cải thiện.”
Bạch Ân nhìn lò nướng đầy thịt, món chính còn là canh cá, còn thịt xào chua ngọt (2) đã sắp ra bát, lắc đầu.
Bạch lão gia tử tin phật, ăn chay. Bạch Ân sống với ông mấy năm, chẳng học được thói tốt gì, nhưng khẩu vị lại quen với ăn chay, dù sau này có đi tới những bữa tiệc thì ông đều ăn nhiều rau dưa, thịt thì chỉ vài miếng. Nhưng Trịnh Hòa lại là người không có thịt không ăn nổi. Điều này khiến Bạch Ân buồn rầu.