Trịnh Hòa đẩy cửa ra, đi vào, thấp thỏm nói: “Bạch…Bạch tiên sinh.”
Bạch Ân cố gắng đè xuống cơn ghen trong lòng: “Nói đi.”
Trịnh Hòa giơ hai tay lên trời, biểu hiện rằng mình vô tội, nói: “Đầu tiên, em với Đào Tiệp chỉ là bạn bè bình thường.”
Sau khi tỉnh táo lại, Bạch Ân tin Trịnh Hòa không có gan làm chuyện này, hơn nữa, trong hồ sơ về cậu, Bạch Ân cũng không thấy cậu từng quan hệ với phụ nữ. Điều này chứng minh, Trịnh Hòa 70% là bẩm sinh đồng tính luyến ái. Nhưng ông không tin công ty của cậu, nhất là Tống Chấn Hào. Ông hãm hại lão ta nhiều lần như thế, Bạch Ân không tin lão tiểu nhân đó sẽ ngoan ngoãn.
Chuốc thuốc, mê gian, thôi miên.
Có rất nhiều cách để đồng tính luyến ái cùng một người khác giới lên giường.
Bạch Ân nói: “Chứng cứ.”
Ánh mắt Trịnh Hòa trở nên tội nghiệp như con chó nhỏ.
Bạch Ân nghĩ, hỏi như thế, có hành hạ cái đầu kém thông minh đó của Trịnh Hòa quá không.
Quả nhiên, Trịnh Hòa bắt đầu đưa ra những lý do rất kỳ quái, tuy rằng không thể chứng minh giữa cậu và Đào Tiệp không có vấn đề gì, nhưng có thể thấy được, cậu đang suy nghĩ rất nghiêm túc.
Giờ, Bạch Ân đã xác định được, chuyện này chỉ là tin đồn thất thiệt. Đang lúc ông định nói với Trịnh Hòa rằng ông tin cậu, thì Trịnh Hòa đột nhiên nói: “Tối nào ngài cũng áp bức em! Em làm gì còn sức cùng Đào Tiệp chim chuột chứ? Ngài cũng phải động não chút đi! ”
Sét rạch ngang trời.
Bạch tiên sinh giật mình.
Trịnh Hòa chu môi, mặt phụng phịu, tròn như cái bánh bao, liếc nhìn ông kiểu ‘em đang lên án ngài đấy, ngài phải nghiêm túc vào’.
Bạch tiên sinh sắp không giữ được cái vẻ mặt lạnh của mình rồi.
Trịnh Hòa nói tiếp: “Sự thật chính là thế! Em tính rồi, từ khi theo ngài, trừ mấy hôm quay phim ở xa, có hôm nào em được ngủ đúng giờ đâu? Dù có mê công việc đến mấy cũng phải có chủ nhật! Hôm trước đi cân, em sút 2kg đấy!”
Bạch Ân nhịn không được, nhéo nhéo mặt Trịnh Hòa, cuối cùng ôm cậu vào lòng.
Đáng yêu chết mất.
Sao lại đáng yêu đến thế cơ chứ.