Sau Giáng sinh, Bạch Nhuận Trạch và Evan chơi thêm vài ngày ở thành phố H rồi mới đi. Bạch tiên sinh phải tiếp đãi hai cậu nhóc, bận tối mắt tối mũi, khó khăn lắm mới được rảnh rỗi thì ông chợt nhận ra, mấy ngày nay, Trịnh Hòa không liên lạc với mình.
Sáng sớm.
Trong căn phòng sạch sẽ và gọn gàng.
Bạch Ân đã mở mắt từ lâu, ông nhìn cánh tay trống rỗng của mình, lạnh tới run người. Muốn đưa tay chỉnh nhiệt độ điều hòa cho ấm lên, nhưng nó giống như không chịu sự điều khiển của ông nữa, cứng ngắc.
Tám rưỡi, Candy gõ cửa rất đúng giờ, bưng báo và bữa sáng tới.
Bạch Ân thều thào nói: “Candy, chỉnh cho ấm lên.”
Candy hoảng sợ: “Chủ tịch, ngài tỉnh rồi.”
Bạch Ân liếc mắt nhìn hắn: “Cả đêm tôi không ngủ được, lạnh chết mất.”
Candy lo lắng: “Chủ tịch, ngài nghe thư ký Tang, sang nước A du lịch đi, đợi mấy tháng nữa, trời ấm lên rồi về.”
Bạch Ân ném thằng điều khiển từ xa vào mặt Candy: “Ý kiến càng ngày càng tệ, nâng nhiệt độ lên, dọn bữa sáng đi đi, tôi không ăn nổi.”
“Không ăn được cũng phải ăn, bác sĩ đã dặn tôi rồi, hơn nữa, chủ tịch, ở ngăn tủ cạnh giường ngài có hương an thần, về sau khó ngủ, ngài làm ơn nâng lên cánh tay tôn quý của ngài, ấn chuông, OK?” Candy vừa nói vừa tăng nhiệt độ cho điều hòa.
Bạch Ân day day huyệt Thái Dương, sau khi phòng ấm lên, ông mới thấy buồn ngủ. Thực ra, chính ông cũng cảm thấy kỳ quái, tối qua bởi vì không có cái lò tự nhiên Trịnh Hòa, nên ông mới lạnh tới độ không ngủ được.