Đêm trước Giáng sinh, Bạch Nhuận Trạch quay lại nước C, còn dắt theo cái đuôi Evan của mình.
Nhiều năm rồi Bạch Ân không gặp Evan, nhắc tới thằng nhóc, ông cũng chẳng nhớ mặt mũi thế nào, chỉ nhớ nó đi chân trần, lẽo đẽo theo Bạch Nhuận Trạch, vừa đi vừa khóc.
Bởi lão tiện nhân Vương Thư Hoa gặp rắc rối, khiến Bạch Ân bận không rút nổi thời gian rảnh, ông đành bảo Trần Minh đi đón hộ. Chuyến bay hạ cánh lúc 3h30, 4 giờ hai người đã xuất hiện ở BEACHER, điều này khiến Bạch Ân giật mình.
Bạch Nhuận Trạch có hiếu từ lúc nào vậy? Còn biết đến thăm mình.
Không ngờ là, Bạch Nhuận Trạch lôi Evan đi cùng, khoác vai cậu bé, nói với Bạch Ân rất đắc ý: “Xem, chẳng phải ngài lo lắng sinh hoạt cá nhân của tôi sao? Tôi dắt con dâu tới đây này.”
Evan rúc vào lòng Bạch Nhuận Trạch, đỏ mặt.
Bạch Ân không biết Evan có hiểu nghĩa của từ ‘con dâu’ hay không, không phải do chỉ số thông minh của thằng bé, mà là trình độ tiếng Trung.
“Chẳng phải con bảo hai đứa không phải một đôi sao?” Bạch Ân bình tĩnh nói.
Bạch Nhuận Trạch nhếch mi: “Giờ là rồi, vui lòng chưa?”
Bạch Ân hỏi Evan: “Hai đứa là người yêu sao?”
Evan đỏ mặt lắc đầu.
Bạch Ân khoanh tay, gõ gõ ngón tay, cuối cùng ông đã hiểu được ý đồ của Bạch Nhuận Trạch.
Thằng nhóc này cố tình chạy đến trào phúng mình đây mà, chỉ là hiểu lầm nó có quan hệ nam nam thôi, thù dai thế sao. Bạch Ân nhẹ mắng: “Ấu trĩ.”
Bao sự thiểu năng hiếm hoi của con mình, nó toàn phô diễn trước mặt cha nó.
Đúng là ngu ngốc.