“Có ai không?”
Ai đó?
Bạch Ân muốn mở to mắt, nhưng không thể nào làm được.
“Có ai không?”
“Không có nha.”
“Lạ thật, người đâu rồi chứ?”
Những giọng nói vang lên không ngừng, Bạch Ân căng thẳng, bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu ông: đừng tìm ra tôi!
“Người đâu rồi?”
“Ở đâu? Ở đâu?”
“Kìa! Lão ở đây!”
Đừng thấy!
Bạch Ân cảm thấy ngực như có gì đè xuống, cảm giác tuyệt vọng không thể diễn tả bao phủ lấy ông. Bị thấy rồi, sao giờ? Chạy! Chạy mau!
Ông muốn trốn, nhưng đến một ngón tay cũng không di chuyển được!
Bị bắt!
Chạy mau!
Bị thấy rồi!
Bị bắt….bị bắt thì sao nữa nhỉ?
Bạch Ân cảm thấy mông lung.
Ai muốn bắt mình?
“Xoạt…”
Trịnh Hòa kéo tấm màn ra, ánh mặt trời sáng ngời chiếu vào.
“Bạch tiên sinh, sáng rồi, dậy thôi.”
Bạch Ân mở mắt, gương mặt Trịnh Hòa sáng bừng, phấn chấn, trái ngược với bầu không khí trầm lặng của ông, âm dương cách trở.
Rốt cuộc, ai muốn bắt mình chứ?