Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 57




Bạch Ân xem văn kiện xong liền xóa, ông tháo kính mắt xuống, day day mũi, thấy Trịnh Hòa vẫn chưa ra, liền tới gõ cửa: “Trịnh Hòa, em ở trong đó à?”

Trịnh Hòa giội sạch bọt trên người, không thèm bọc khăn tắm đã ló đầu ra: “He he, nhớ em sao?”

“Em làm gì bên trong mà lâu thế?”

“Tắm cho thơm ngào ngạt nha, ” lời này của Trịnh Hòa là thật, vừa mở cửa ra, Bạch Ân đã ngửi thấy mùi ngọt ngấy sộc tới, có vẻ hấp dẫn.

Trịnh Hòa cười gian trá: “Bạch tiên sinh, tắm cùng em không?”

Bạch Ân nghiêng đầu nhìn cậu một cái, bỗng nhiên, ông nở một nụ cười đáng sợ và đầy tính xâm lược, ông bám lấy ván cửa, thấp giọng hỏi: “Thế…cái động mềm mại của em…đã được mở rộng chưa?”

Trịnh Hòa giật mình, cảm thấy ông có điểm là lạ, nói: “Bạch tiên sinh, em, em nói chơi thôi, đừng xúc động.”

Bạch Ân mỉm cười “Ừm, em nói chơi, tôi ‘chơi em’, có qua có lại.”

“Bạch tiên sinh, ngài định làm thật sao?” Trịnh Hòa sợ tới mức bám chặt lấy cửa, cậu có chút sợ, chỗ đó sáng nay mới làm, giờ vẫn còn đau mà.

“Thật, sao lại không chứ?” Bạch Ân đẩy mạnh, cửa mở rộng ra, Trịnh Hòa cố gắng đóng lại, nhưng cuối cùng, cơ thể trần như nhộng của cậu lại xuất hiện trước mắt Bạch Ân.

“Bỏ tay ra.” Bạch Ân ra lệnh.

Trịnh Hòa sợ hãi nhìn ông, cố gắng lấy dũng khí, lắc đầu: “Bạch tiên sinh, em thực sự không được, mấy hôm nay em đều….”

“Bỏ tay ra.” Giọng Bạch Ân thực bình tĩnh, nhưng chữ cuối cùng lại bị nhấn rõ như gằn xuống.

“Bạch tiên sinh…” Trịnh Hòa vừa tội nghiệp nhìn ông, vừa buông lỏng tay ra, hai bàn tay đan chéo, che lại thứ giữa hai chân, cố gắng ngăn lại tầm mắt nóng bỏng của ông: “Đừng nhìn mà.”

“Vì sao?” Bạch Ân giật giật mấy cọng lông đen lộ ra của Trịnh Hòa, nói: “Tôi vẫn nghĩ, màu chỗ này của em cũng giống tôi, sau nhìn mới nhớ ra, tóc em màu đen, thế nên lông cũng màu đen mới đúng.” Nói xong, ông đè mu bàn tay của Trịnh Hòa, tay cậu suýt nữa nương theo động tác của ông mà xuyên qua kẽ giữa hai chân.

“Đừng thế.” Trịnh Hòa cảm thấy mình sẽ giật lên vì cái cảm giác sỉ nhục này.

Đúng là thử sức chịu đựng!

Cậu trần trụi đứng trước mặt Bạch tiên sinh, để ông dùng giọng nói bình thản của mình miêu tả, đùa bỡn như đối với một đồ vật nào đó!

Chúa ơi, nếu đây là mơ, chắc lúc dậy cậu sẽ thấy mình di tinh mất!

“Bảo bối, ngoan nào.” Bạch Ân đẩy Trịnh Hòa vào phòng tắm, chậm rãi đóng cửa lại.