Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 51




Bạch Ân tìm thấy đồ câu ở sau cốp xe. Chẳng hiểu sao Trịnh Hòa vẫn dính lấy ông, rõ ràng rất mệt lại không muốn đi nghỉ.

Bạch Ân nhéo mũi Trịnh Hòa, dắt cậu tới bên hồ.

“Em thích câu cá không?” Ông hỏi.

Trịnh Hòa lắc đầu, nói: “Không thích, chán lắm, phải ngồi đợi mấy tiếng liền.”

“Đâu phải thế, ” Bạch Ân mở ghế dựa ra, dạy Trịnh Hòa từng bước từ buộc dây, đến gắn mồi, Trịnh Hòa nhìn nhưng không tập trung, một lúc sau lại ngồi yên trên ghế, chơi di động. Bạch Ân thở dài, nói: “Đừng nhìn di động mãi thế, không tốt chomắt.”

“Chơi một chút thôi, ngài xem, ” Trịnh Hòa dịch cho ghế của mình và Bạch tiên sinh ghé vào nhau, người cậu tựa vào ông, Trịnh Hòa chỉ vào game câu cá trên màn hình: “Ngài câu cá, em cũng câu cá, hai ta cùng cố gắng!”

“Ha hả.” Bạch Ân đẩy nhẹ Trịnh Hòa ra xa, vứt lưỡi câu vào nước, liếc nhìn thấy từ cửa có hai thanh niên đi tới, cách ông và Trịnh Hòa không xa cũng có một cần câu đang buông.

Hai người kia ngồi xuống, ra hiệu một cái với Bạch Ân, Bạch Ân gật đầu rất kín đáo.

Trịnh Hòa chơi mệt, vừa câu được câu không nói chuyện, vừa thò tay vào nước, nguấy qua nguấy lại. Bạch Ân cảm giác được cần câu trong tay giật giật, ông có thể tưởng tượng cảnh cá bị Trịnh Hòa dọa sợ, cười hỏi: “Em làm gì đấy?”

“Rửa tay.” Thực ra Trịnh Hòa đang cúi đầu nhặt đá ở mấy chỗ nước nông.

Bạch Ân đi qua, kéo cậu, nói: “Sao em cứ như cậu nhóc mãi không lớn thế, nước bẩn, đừng nghịch.”

“Không sao, em mang khăn ướt mà.” Trịnh Hòa quệt quệt lau tay ướt vào quần, lấy khăn ướt đưa cho ông: “Cho ngài này, lau đi.”

“Để em lau cơ mà.” Bạch Ân không nhịn được cười.

“A? Em á, em không cần.” Trịnh Hòa trả lời rất lưu loát, chạy đi nhặt đá tiếp.

“Tôi thấy rồi.” Bạch Ân nói xong, xắn quần, cũng ngồi xổm xuống, nhìn Trịnh Hòa nghịch. Ông không cất mồi câu mà đặt lưỡi câu ở giá bên cạnh.

Trịnh Hòa cọ cọ về phía Bạch Ân, Bạch Ân cũng thuận tay ôm qua.

Hai người ở cạnh nhau lúc nào cũng thế, da thịt không dán vào nhau không chịu được, giống như người mắc chứng skin hunger, chỉ cần tách ra, trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu như da mình cào xé.

Bạch Ân đặt cằm lên vai Trịnh Hòa, thấy Trịnh Hòa đang rửa một viên đá hình chữ nhật, nhân tiện hỏi: “Nếu em thấy chán thì chúng ta về thôi.”

“Đâu chán đâu, ” Trịnh Hòa vẫn rửa đá rất chuyên chú: “Vui lắm mà.”

Bạch Ân không hiểu nổi, ngồi nghịch đá ở chỗ nước không được trong như thế này, vui chỗ nào? Bệnh ưa sạch sẽ của ông khiến Bạch tiên sinh chỉ nghĩ thôi đã khó chịu, muốn đi tắm một lượt.

Hai thanh niên khi nãy đi tới, lễ phép nói: “Chào hai người, tôi là Kiệt Tử, còn kia là Trần Minh.”

Bọn họ là chính là hai vệ sĩ của Bạch Ân.

Trên đường tới, Bạch Ân nhận được tin, lưu lượng khách gần đây của nhà vườn này không hiểu sao lại giảm dần, ông đoán mấy kẻ đó muốn mình đi vào bẫy đây, liền nói trước với đám người của Candy, bảo họ ẩn ở một nơi bí mật gần đó để bảo vệ, Trần Minh và Kiệt Tử có tác dụng tung hỏa mù, đương nhiên phải giả bộ không biết.