Để trải qua năm ngày nghỉ của Trịnh Hòa thật hoàn mỹ, Bạch Ân đặt một phòng ở nhà vườn. Trịnh Hòa ngồi bên ông, không ngừng lải nhải ‘Phải xem kịch bản, nghỉ xong là phải quay phim rồi’. Bạch Ân không thèm để ý, Trịnh Hòa muốn đóng phim thì cứ đóng chơi, muốn đổi sang nghề khác ông cũng có thể đầu tư cho một số lượng tài chính phù hợp, để cậu có thể nổi bật.
—– nói tóm lại, Bạch Ân cảm thấy, giữa sự nghiệp của Trịnh Hòa và bản thân, đương nhiên là mình quan trọng hơn.