Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 463




Nhà hàng này nằm ở con đường trung tâm của Tây khu ở thành phố H. Khi Trịnh Hòa đi theo nhân viên phục vụ lên phòng cao nhất, thấy hình trái tim lớn xếp từ hoa hồng đỏ, khóe miệng cậu giật giật, nghĩ, quả nhiên mình đoán không sai.

——— Đôi khi Bạch tiên sinh sẽ dành tặng cho Trịnh Hòa một vài sự lãng mạn bất ngờ, nhưng hiển nhiên là, Trịnh Hòa thực sự không thích hợp với bầu không khí hồng phấn mơ mộng ấy.

Tuy thế, để khiến Bạch tiên sinh vui vẻ, cậu giả vờ như mình rất ngạc nhiên, nhìn bó hoa trong tay lại nhìn Bạch tiên sinh, nói: “Ông chuẩn bị những thứ này cho em à?”

Bạch tiên sinh gật đầu, nhẹ giọng hỏi: “Thích không?”

“Đương nhiên! Đẹp quá! Ông tốn nhiều thời gian lắm đúng không? Cám ơn!” Trịnh Hòa ôm lấy Bạch tiên sinh.

“Em thích là được rồi.” Bạch tiên sinh sờ sờ đầu Trịnh Hòa, kéo cậu vào bàn, bấm vang chiếc chuông điện bên cạnh.

Nhân viên phục vụ nối đuôi nhau đi vào, đặt đồ ăn lên bàn sau đó lặng yên đi ra.

Trịnh Hòa nhìn trân trối, cậu thực sự không biết Bạch tiên sinh còn định làm gì, thấy ông không muốn nói ra, thì đành cầm dao nĩa, hít sâu một hơi.

“Bảo bối, em nhớ hôm nay là ngày gì sao?” Bạch tiên sinh đột nhiên hỏi.

Trịnh Hòa cứng người, cậu lặng lẽ loại trừ hết những ngày lễ của Trung Quốc, sau đó là những lễ tình nhân, Giáng Sinh, Phục Sinh mà có thể tặng hoa hồng ở nước ngoài. Nếu không phải ngày lễ, vậy rất có thể là sinh nhật, nhưng sinh nhật của cậu và Bạch tiên sinh đều đã qua, giờ mới tổ chức thì hơi muộn…..

“Nhớ chứ, hôm nay là ngày kỷ niệm.” Trịnh Hòa giả vờ bình tĩnh đáp lại. Loại trừ hết rồi, chỉ còn mỗi trường hợp này thôi, nhưng kỷ niệm cái gì nhỉ?

Bạch tiên sinh cười híp mắt, nói: “Tôi còn tưởng em quên mất ngày kỷ niệm lần đầu tiên chúng ta gặp nhau rồi đấy.”

Phù…

Trịnh Hòa thở phào nhẹ nhõm, cậu thấy lưng mình thấm đẫm mồ hôi lạnh, liền nói liến thoắng: “Ngày quan trọng thế sao em quên được chứ ông nghĩ nhiều quá rồi.”

Một phụ nữ mặc bộ lễ phục đỏ đi tới, cúi chào hai người rồi kéo violin, tiếng nhạc du dương vang lên.

Trịnh Hòa: “…”

Cậu thật sự không ngờ rằng lúc sinh thời mình còn có thể được chứng kiến cái cảnh làm màu thế này.

Bạch tiên sinh buông dao nĩa, hai bàn tay đan vào nhau, đặt trên bàn, ông dùng ánh mắt dịu dàng, say đắm nhìn Trịnh Hòa: “Chúng ta quen nhau đã bốn năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.”

Trịnh Hòa bị Bạch tiên sinh gợi lên những hoài niệm, cậu cũng buông dao nĩa, cười cười: “Em còn thấy như mới quen ông hôm qua, lúc ấy nhìn ông suy sút lắm.”

“Vừa ra viện.” Bạch tiên sinh nói: “Em có hối hận khi quen biết tôi không?”

“Đó chính là chuyện em không hối hận nhất.” Trịnh Hòa nói, đưa tay vuốt ve gương mặt Bạch tiên sinh, dù nhìn bao nhiêu lần nhìn ngắm cậu cũng không thấy chán, dù là đôi mắt sâu thâm thúy hay bờ môi cong cong chỉ cần Bạch tiên sinh ở bên, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu Trịnh Hòa cũng cảm thấy an tâm.

Có những lời khi nói ra khiến người cảm thấy sáo rỗng. Trong phương diện tình cảm, càng là những lời thật lòng, Trịnh Hòa càng khó mở miệng. Những ngày đầu mới quen, việc đầu tiên cậu làm sau khi tỉnh dậy vào buổi sáng là nói: “Em yêu ngài.” với Bạch tiên sinh, nhưng giờ chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ khiến cậu đỏ mặt, muốn chạy ra khỏi cửa cho đỡ ngại.

“Tôi cũng thế.” Bạch tiên sinh nắm chặt lấy bàn tay Trịnh Hòa đang đặt trên má mình, ông khẽ buông mi, nhẹ giọng nói: “Giá như tôi được gặp em sớm hơn.”

Trịnh Hòa nhớ tới cuộc sống của mình trước đây, trái tim cậu bị những tên người yêu khốn nạn đâm thủng lỗ chỗ, gió lùa ù ù hết cả rồi. Cậu cũng thở dài: “Những chuyện đã qua đừng nhắc tới nữa, nếu không có những trải nghiệm đó, chúng ta chưa chắc đã đến với nhau.”

Bạch tiên sinh cười: “Vẫn sẽ.”

Trịnh Hòa nghĩ nghĩ, hỏi: “Ông nghĩ chúng ta vẫn sẽ bên nhau?”

“Tôi đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên, cảm xúc ấy không thể nào là giả dối.” Bạch tiên sinh ôm Trịnh Hòa ngồi xuống chân mình, hôn từ hầu kết hôn lên môi cậu, rồi dừng lại ở giữa hai hàng lông mày: “Dù trải qua bao nhiêu lần, tôi đều sẽ yêu em.”

Trịnh Hòa cảm thấy mắt mình cay cay, cậu ôm Bạch tiên sinh, nói: “Em cũng thế.”