Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh cũng phải chừng mười ngày rồi chưa gặp nhau, thấy ông, cậu vừa mừng vừa sợ, kéo ông ra chỗ khác ngồi, nhìn quanh quất xem có ai không rồi quấn lấy.
“Dính tôi thế cơ à?” Bạch tiên sinh nhéo nhéo mông Trịnh Hòa, cười cười, cúi xuống hôn trán cậu.
“Sao ông lại tới đây?” Trịnh Hòa hỏi.
“Tôi thấy có bão.” Bạch tiên sinh nói: “Sợ em mắc kẹt ở đây nên đến đón.”
Trịnh Hòa vui lắm: “Nhưng giờ đến mưa cũng chưa có.”
“Ừm.” Bạch tiên sinh nhìn những vệt thuốc màu đỏ sậm trên người Trịnh Hòa, nói: “Em thay đồ đi, tôi nhìn mà khó chịu.”
“Được rồi, ” Trịnh Hòa nói: “Nhưng đợi em một lát, quay xong em lên xe thay.”
“Em không đi với tôi à?” Bạch tiên sinh hỏi.
“A! Đúng rồi, em xém nữa thì quên, ” Trịnh Hòa nói: “Ông có máy bay mà, đợi tí, em hỏi đạo diễn Vi xem cảnh vừa rồi có ok không.”
“Ừ.” Bạch tiên sinh đứng lên, nói: “Tôi giúp em thu dọn đồ đạc.”
“Ông biết cái nào của em, cái nào không phải sao?” Trịnh Hòa trêu chọc.
Bạch tiên sinh xoa xoa đầu Trịnh Hòa: “Đồ của em tôi biết rõ.”
Trịnh Hòa dán qua, hôn lên môi Bạch tiên sinh rồi chạy đi tìm đạo diễn Vi.
Bạch tiên sinh vén tay áo, đi qua một vòng, dễ dàng tìm được túi hành lý của Trịnh Hòa. Ông nhớ lại những thứ Trịnh Hòa thường mang khi xa nhà rồi tìm lần lượt, bỗng nhiên cửa mở, Bạch tiên sinh tưởng Trịnh Hòa nên vẫn cúi đầu gấp khăn mặt: “Đạo diễn Vi nói thế nào?”
“Chào ngài, Bạch tiên sinh.”
Giọng nói xa lạ vang lên.
Bạch tiên sinh ngẩng đầu, ngoài cửa đứng một người đàn ông trẻ tuổi mà ông không quen.