Trịnh Hòa gọi cho Bạch tiên sinh nhưng không ai bắt máy.
Bởi lúc này Bạch tiên sinh đang ở trên máy bay.
Vù vù vù vù vù……..
Bạch tiên sinh nhìn vào điểm đỏ càng ngày càng gần trên màn hình định vị, dần bình tĩnh lại.
Trịnh Hòa không gọi được cho Bạch tiên sinh, nhưng rồi đến cả Tang Bắc và Kiệt Tử cũng không bắt máy. Cậu nghĩ, chắc Bạch tiên sinh đi công tác đâu rồi, đành thất vọng trả điện thoại lại cho đạo diễn Vi.
“Không bắt máy?” đạo diễn Vi biết rồi còn hỏi.
Trịnh Hòa gật đầu, cậu mơ hồ nhận ra rằng đạo diễn muốn nói gì đó với mình, nhưng đồng hồ báo thức vang lên, một tiếng rưỡi nghỉ trưa đã qua, mọi người bị đánh thức.
Đạo diễn Vi vẫy vẫy tay với Trịnh Hòa, đứng lên đẩy mảnh, nói: “Cậu đi chuẩn bị đi.”
Trịnh Hòa vào phòng nghỉ tìm hành lý của mình, vừa lúc đụng tới một diễn viên chính khác, người nọ thấy Trịnh Hòa liền quay đầu lại cười nói: “Anh Trịnh, anh dậy rồi?”
“Bảo tôi A Hòa là được, tuy tôi khởi nghiệp trước cậu, nhưng cậu nổi tiếng hơn tôi nhiều.” Đối với việc đã vào nghề nhiều năm nhưng vẫn chỉ nổi tiếng nửa vời, đôi khi Trịnh Hòa cũng lo lắng cho sự nghiệp của mình, nhưng lại không hề có chút cảm xúc tiêu cực nào.
“Ừ, A Hòa, vậy anh cũng gọi tôi là Ellen đi.” Ellen giúp đào hành lý của Trịnh Hòa từ đống đồ khác ra.
Tuy Trịnh Hòa cảm thấy Ellen hơi nhiệt tình thái quá, nhưng người như thế cậu thấy nhiều rồi, chỉ lạnh nhạt cười đáp lại, lấy một chai sữa chuối từ trong túi của mình, nói: “Lúc trưa tôi không thấy cậu ăn nhiều lắm, tôi đặt chai này trên bàn nha.” nói xong liền kéo túi hành lý tới phòng thay quần áo.
Ellen vội nói: “Tôi không cần, anh cứ cầm đi đi.”
“Không có gì, cậu cầm đi.” Trịnh Hòa đáp: “Cám ơn cậu đã giúp tôi lấy túi hành lý.”