“Tích tắc, tích tắc….”
Đồng hồ báo thức chạy đều trong bóng tối, gió gào thét ngoài cửa, giống như tiếng kêu rên bén nhọn của một người phụ nữ, cát bị gió cuốn lên, đập vào cửa sổ ‘lạch cạch, lạch cạch’. Bạch Ân mở mắt.
Ông không biết đã bao lâu kể từ lúc tắt đèn đến giờ, nhưng ông biết, mình không ngủ được.
Trịnh Hòa ngủ say sưa trong lòng, hơi thở ấm nóng phả vào cổ ông, Bạch Ân xoay người, cố gắng miêu tả gương mặt đó trong bóng đêm, nhưng không tài nào nhớ ra được.
Nhận ra điều đó, trong lòng Bạch Ân bỗng nhiên thấy trống rỗng.
“Trịnh Hòa, ” Bạch Ân nhẹ nhàng gọi.
“Ưm? Sao thế?” Trịnh Hòa bật đèn đầu giường, nhìn đồng hồ rồi lại rúc vào trong lòng Bạch Ân: “Giờ mới hơn 3h….”
Bạch Ân để gương mặt Trịnh Hòa đối diện với mình, nhẹ giọng: “Em ngủ tiếp đi.”
“Ngài thì sao?”
“Lát nữa là ngủ.”
“A…” Trịnh Hòa không nói gì, Bạch Ân vặn cho đèn tối đi, Trịnh Hòa đột nhiên mở mắt, hỏi “Bạch tiên sinh, ngài ngủ không yên phải không?”
Bạch Ân sờ sờ đầu Trịnh Hòa, không đáp.
Trịnh Hòa dụi dụi mắt, nói: “Nếu ngài không ngủ được, để em nói chuyện với ngài đi, chút nữa mệt là ngủ.”
Vẻ mặt Bạch Ân dịu đi, nói: “Chẳng phải mai em còn phải đi làm sao, kệ tôi, ngủ đi.”
“Không sao, ” Trịnh Hòa vừa ngáp vừa nói “Em không buồn ngủ.”