Trên đường về, Trịnh Hòa vừa lẩm nhẩm hát vừa đọc kịch bản.
Bạch tiên sinh hỏi: “Vui rồi sao?”
“Vui từ lâu rồi.” Trịnh Hòa nói, “Giờ trong đầu em chỉ nghĩ đến bộ dáng oai hùng của mình khi đứng trên thảm đó, chậc chậc, nếu còn đạt được danh hiệu Ảnh đế thì tốt.”
Bạch tiên sinh nói: “Về sau không cần tức giận vì mấy chuyện nhỏ nhặt này, có gì nói cho tôi, tôi sẽ giải quyết giùm em.”
Trịnh Hòa gật đầu: “Ừm, Bạch tiên sinh, ông giỏi nhất. Thực ra em cũng nghĩ thông rồi, những người như thế không đáng giá để mình đi giận, dù hôm nay em không trở mặt với nhóm của đạo diễn Vương, họ cũng sẽ sớm gặp chuyện nếu cứ giữ tác phong làm việc như thế.”
“Ui chao, cãi nhau với người khác giúp em kéo cao chỉ số thông minh cơ đấy, ” Bạch tiên sinh nói, “Xem ra về sau, tôi phải khiến em bị bắt nạt hơn mới được.”
Trịnh Hòa cười nhạo: “Chỉ số thông minh của em vốn cao, chẳng qua ông không biết thôi, hơn nữa, ông vừa bảo có chuyện gì cứ tìm ông, ông khiến em gặp rắc rối, rồi chẳng phải chính ông lại đi giải quyết sao.”
“A, có một chuyện thiếu chút quên nói cho em, ” Bạch tiên sinh mở hòm thư, chỉ vào đó, nói, “Rất có khả năng Vinh thiếu đang ở thành phố H, tin tức tôi phái người đi điều tra được là giả, mấy hôm nay tôi sẽ xếp thêm vệ sĩ bên cạnh em, em đừng chạy lung tung, được không?”
“Thế ông thì sao?” Giống như Bạch tiên sinh, điều đầu tiên Trịnh Hòa nghĩ đến là sự an toàn của người kia.
“Tôi không sao, em yên tâm.” Bạch tiên sinh nhẹ nhàng nắm chặt tay Trịnh Hòa.
Đôi khi, ngay cả người theo thuyết vô thần như Trịnh Hòa cũng không thể không tin rằng, họ giống như là hai sinh vật cùng mọc lên từ một ngọn chồi, bị đặt giữa biển người mênh mông, vô tình gặp nhau, thấy nhau xa lạ, nhưng lại rất đỗi quen thuộc.