Bạch lão gia tử đã chuẩn bị trà ngon từ sớm, chỉ đợi Bạch Ân tiến vào.
Bạch tiên sinh dang hai tay để người hầu kiểm tra, rồi mới đi tới: “Phụ thân.”
Bạch lão gia tử cười cười: “Ui chao, lớn rồi giỏi nhỉ, ta còn tưởng con sẽ đi tìm cây lược rồi mới tới tìm ta chứ.”
Đôi cha con này không ưa nhau, nhưng không thể phủ nhận rằng họ có tính cách và vẻ ngoài vô cùng giống nhau. Chẳng qua hình như mấy năm gần đây Bạch lão gia tử tiến vào thời kỳ mãn kinh, tính cách quái gở mà hồi trẻ đè nén được giờ lại bộc phát.
Bạch Ân nhếch miệng cười: “Ngài đưa di vật của mẫu thân cho người khác, chẳng phải vì muốn tôi qua đây sao.”
“Ngồi đi.” Bạch lão gia tử đặt ấm trà ngon bên tay mình sang đầu kia của bàn, “Ta sẽ không làm gì con đâu, yên tâm đi.”
Bạch Ân vẫn đứng, hừ lạnh: “Ngài đương nhiên sẽ không làm gì tôi, nhưng ngài có những cách khác để đả kích tôi, nhiều năm qua, chẳng phải đều là thế sao? Ngài không chán nhưng tôi chán rồi.”
Bạch lão gia tử không giả cười nổi nữa, ông gõ gõ bàn, mở miệng: “Có loại con nói chuyện với cha như mày sao?”
“Có loại cha tùy tiện quẳng di vật mà mẹ của con mình để lại cho người khác sao?” Bạch Ân phản bác không sợ hãi.
Bạch lão gia tử tức tới độ trán nổi gân xanh. Mãi lâu sau, ông mới chậm rãi thở ra một hơi, cố gắng dằn cảm xúc xuống: “Ta đã dạy con từ lâu rồi, đừng để mình có nhược điểm. Khi còn bé rõ ràng con làm chuyện này rất tốt, sao càng lớn càng tệ thế? Ta biết con và Angelina li hôn, việc này không trách con, ta đâu tạo áp lực gì. Ta nghĩ, đợi con chơi thêm vài năm, lại tìm một người môn đăng hộ đối mà lấy, con thì sao? Nhoáng một cái, Bạch Nhuận Trạch đã mười tám, con lại lấy một đứa không lớn hơn con mình bao nhiêu!!!”
Bạch tiên sinh đáp lại rất không kiên nhẫn: “Bảo bối ba mươi rồi!”
“Mày đứng trước ai mà dám gọi thẳng đó là ‘bảo bối’?!” Bạch lão gia tử vỗ ‘rầm’ xuống bàn.
“Bảo bối chính là bảo bối. Trịnh Hòa dù có chết già, trước khi chết tôi vẫn gọi em ấy là ‘bảo bối’!” Bạch tiên sinh khoanh tay, cất cao giọng, “Ông cũng bảy mươi rồi, tức lên là gào! Thi xem ai lớn tiếng hơn hả? Ai lớn tiếng hơn ai có lý phải không? Thế có cần gọi bác sĩ đến, kiểm tra xem tôi với ông, lượng hô hấp của ai lớn hơn không?!”
“Mày, mày, ” Bạch lão gia tử chỉ vào Bạch Ân, quát, “Thằng nghịch tử! Năm đó tao bóp chết mày có hơn không!”
“Không bóp chết tôi đúng là bất hạnh của ngài! Nếu không, chắc giờ ngài dưới gối không có con, buổi họp gia tộc, ngài cũng chỉ có thể đi một mình, ” Bạch Ân nheo mắt lại, “Chậc chậc, vừa nghĩ đã thấy đáng thương.”
“Không cần mày quan tâm, ” Bạch lão gia tử trầm giọng, “Có loại con như mày, chi bằng không có. Ít nhất thì tao đỡ phải lo.”
“Tôi có chỗ nào cần ngài lo.” Bạch Ân khinh thường, “Việc kinh doanh ở nước C của tôi tốt lắm, ngài ở xa thế mà còn quấy rối được, không chỉ âm thầm giúp Hoành Tới, còn chèn ép BEACHER. Nếu không phải tôi còn có ‘Kho tin’, chắc đã tiêu rồi.”
Bạch lão gia tử nhíu mày: “Hoành Tới? Ta không liên hệ với họ.”
Bạch tiên sinh nghiêng đầu: “Thế cái người….ai ấy nhỉ?” Ông cúi đầu hồi tưởng.
Bạch lão gia tử dựa theo tư duy của Bạch Ân để suy đoán: “Là thằng nhóc Vinh đó?”
“Đúng, chính là A Vinh, nếu ông không liên hệ với Hoành Tới, sao cậu ta có thể đi vào?” Bạch tiên sinh nói.
Bạch lão gia tử nhấp một ngụm trà, cảm xúc từ giận dữ chuyển thành từ ái, cười hỏi: “Con có chứng cớ không? Không có thì cút đi, về sau đừng quay lại đây nữa.”
Bạch tiên sinh quay người bước đi: “Tôi cũng không muốn tới.”
Cánh cửa đóng lại.
Bạch lão gia tử nhìn chén trà Bạch Ân không thèm động một hơi, mãi lúc lâu sau vẫn không nói được lời nào.
Toàn thúc bước ra từ sau tấm bình phong: “Lão gia tử, sao ngài phải khổ thế chứ?”
Bạch lão gia tử đổ chén trà đi: “Đời trước ta đúng là nợ nó.”
Toàn thúc nghẹn một chốc, lại nói: “Không, ý tôi là….ngài không thể đổi cách khác được sao?”
Ngáo:
(1) Đà Mã chính là con Thảo nê mã trong truyền thuyết =))) nó còn là âm đọc Fuk your mother theo tiếng Trung, tình cờ thấy tên Tiếng Việt viết tắt cũng là ĐM =))))))) Trùng hợp quá cơ
Bạch lão gia tử đúng là khổ =..= vừa khổ vừa ngốc. Thương con ai lại thương kiểu thế.