Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 390




Mấy hôm nghỉ ngơi, đến một trang kịch bản Trịnh Hòa cũng chưa giở ra. Cậu đặt mua mấy quyển sách y học, nội dung của chúng đều hướng dẫn cách chăm sóc người bệnh tâm thần. Biết mình không thể nào lừa được Bạch tiên sinh, nên lúc sách tới, cậu mở thùng ngay ở cửa, còn hỏi: “Ông đọc không?”

Ánh mắt Bạch tiên sinh lóe lên, ông cười nói: “Sao bỗng dưng lại mua sách này?”

“Bổ sung tế bào não chứ sao, chứ em rỗng tuếch này.” Trịnh Hòa giở giở, cậu biết người mắc bệnh tâm thần đều rất sợ bị người khác nói rằng có bệnh, vậy nên lúc đặt sách, cậu còn chọn bừa mấy quyển ở trang nhất làm ngụy trang. Trịnh Hòa đặt sách về bệnh tâm thần ở bên mình, quẳng một quyển bìa vàng nào đó cho Bạch tiên sinh: “Nè, em đọc về ông, ông đọc về em. Chúng ta tìm hiểu về nhau.”

Ban đầu, sắc mặt Bạch tiên sinh còn u ám, nhưng thấy quyển sách Trịnh Hòa đưa mình lại bật cười, cười khiến Trịnh Hòa phát sợ luôn. Cậu nhoài qua nhìn, cảm nghĩ là thế này: “……”

Lúc ấy cậu không nhìn cẩn thận, thấy tên sách là “Tôi trẻ con nhất” thì nghĩ chắc cũng liên quan tới tâm lý liền tiện tay bấm vào. Nào ngờ giờ nhìn lại, phía dưới còn một dòng chứ: đời sống sinh hoạt của Husky.

Trịnh Hòa: “…”

Bạch tiên sinh cười cầm lấy quyển sách: “Rồi, tôi sẽ đọc nó.”

Mặt Trịnh Hòa đúng kiểu mặt troll “Fuuuuuu”: “Bạch tiên sinh! Em mua nhầm! Chút em trả lại! Ông đừng mở ra đọc.”

Bạch tiên sinh chậm rãi mở sách ra, thì thầm: “Nếu muốn khiến nó luôn vui vẻ, cách tốt nhất là chơi cùng nó……Nói đúng chưa này. Áp dụng với em là hợp rồi, phải không?”

Trịnh Hòa nói: “Đấy là đặc điểm chung của cả người và chó mà. Không tính!”

Bạch tiên sinh lại lật sang trang khác: “Chỗ này lại thế này: trước khi ăn, bạn hỏi nó xem muốn ăn gì, dù nó không thích cũng sẽ nói là thích, hơn nữa còn vui vẻ ăn hết. Tôi từng gặp rất nhiều Husky, chúng nó không kiêng ăn bao giờ. Đối với chúng, thế giới này chỉ có hai phần: ăn được và không ăn được.” Sau đó, ông nhướng mày nhìn Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa ôm mặt, cậu không còn lời nào để phản bác.

Ngáo:

(1) Lâm muội thì quá nổi tiếng rồi. Là Lâm Đại Ngọc trong Hồng lâu mộng đó.