Mặc kệ Trịnh Hòa càm ràm, Bạch tiên sinh thể hiện xuất sắc bản tính lãnh đạm của mình.
Dù bảo bối nói gì chăng nữa, ông cũng ậm ừ cho qua rồi quên luôn.
Trịnh Hòa thực hành công cuộc giáo dục tư tưởng hồi lâu, thấy thái độ của Bạch tiên sinh cũng tốt, nằm ườn trên giường cũng đủ lâu rồi liền đứng dậy thu dọn quần áo. Vừa mở vali ra thì thấy quần áo, đồ vệ sinh cá nhân, kịch bản, laptop đã nằm gọn trong đấy đủ cả. Cậu lại mở vali đồ của ông ra thì thấy đã xếp sẵn xong xuôi hết rồi.
“Bạch tiên sinh!” Trịnh Hòa ló đầu ra hô, “Ông chuẩn bị rương đấy à?”
Bạch tiên sinh đang ở đại sảnh lấy chìa khóa, nghe thế gật đầu, nói: “Sáng nay thấy em còn ngủ nên tôi xếp đồ giúp em, em xem lại xem có thiếu gì không.”
Trịnh Hòa cảm động, bình thường cậu có thể nói câu ‘em yêu ông’ rất đơn giản, nhưng gặp phải những tình huống thực sự cảm động thế này lại không nói nên nời, chỉ hô: “Cám ơn.” Rồi đóng cửa lại thật mạnh.
Bạch tiên sinh còn tưởng mình chuẩn bị đồ không tốt, Trịnh Hòa không thích, chỉ cười lắc đầu, mở cửa đi xuống.
Trịnh Hòa ngồi trong phòng, càng nghĩ càng thấy rối lòng. Cậu kiểm tra vali của cả hai, phát hiện trong vali của Bạch tiên sinh có lẫn mấy vật dụng của mình. Chỉ cần nghĩ một chút là đoán được, chắc chắn là vì Bạch tiên sinh muốn mang hết đồ của cậu theo, nhưng vì không biết cách sắp xếp tận dụng triệt để không gian trong vali nên thiếu chỗ, ông liền bỏ bớt đồ của mình ra để cho vật dụng của cậu vào. Nhìn ông chỉ mang theo đúng hai chiếc áo khoác và hai chiếc sơ mi, cậu thấy lòng mình ê ẩm, miệng đắng ngắt không nói nên lời.