Bạch tiên sinh dùng khá nhiều thời gian trong phòng tắm.
Ông dọn dẹp sạch sẽ violon ở nách, ngực và chân của mình, còn nhìn kĩ lại trong gương xem còn chỗ nào cần xử lý không. Cuối cùng, ông bôi kem cạo râu, dọn dẹp nốt phần râu dưới hàm, còn xịt nước hoa.
Bởi một số nguyên do, đã hai tuần rồi ông không có ‘hoạt động về đêm’ với Trịnh Hòa. Tiểu biệt thắng tân hôn, ông cực kỳ chờ mong đêm nay tới.
Người đàn ông phản chiếu trong gương có đường cong mượt mà, thớ cơ săn chắc, kết cấu cơ thể hình tam giác ngược như người phương Tây. Trước khi gặp Trịnh Hòa, ông chỉ cần vẻ ngoài của mình ‘sạch sẽ’, ‘chỉn chu’ là được, nhưng cứ như bị đồng hóa, giờ Bạch Ân cũng quan tâm đến ngoại hình của mình nhiều hơn.
Được rồi, thực ra là, ông rốt cuộc học được cách dọn dẹp lông cho mình.
Chứ lần đầu tiên Trịnh Hòa thấy Bạch tiên sinh lột sạch quần áo để nhân viên chăm sóc sắc đẹp dọn lông toàn thân, miệng cậu cứ phải gọi là nhét được mấy quả trứng vịt.
Sạch sẽ rồi, Bạch tiên sinh mặc đồ ngủ, hong khô hết nước trên người mới mở cửa đi về phía phòng bếp, vừa đi vừa lên kế hoạch cho những công việc bận rộn tiếp theo.
Phòng bếp không người, chỉ có hai đĩa thức ăn và bánh đã nguội lạnh, canh trong nồi bắt đầu sôi. Ông đi qua tắt bếp, nghi hoặc nhìn xung quanh, hô: “Bảo bối, tôi tắt canh rồi.”
Trịnh Hòa không đáp lời.
Bạch tiên sinh chưa vô dụng đến mức để nóng đồ ăn cũng không biết. Ông nghiêm túc đặt ngay ngắn đĩa đồ ăn vào chính giữa lò vi sóng, hẹn giờ năm phút.
Kết quả thực tàn khốc. Món thịt xào tỏi ngon lành của Trịnh Hòa giờ đã trở thành ngoài cháy trong sống.
Ông kiên quyết không động tới đĩa thứ hai, nhỡ đâu lại cháy, Trịnh Hòa chắc chắn sẽ giận. Ông đi ra khỏi phòng bếp, lại không thấy Trịnh Hòa ở phòng khách, vào phòng ngủ, vẫn không thấy đâu: “Bảo bối, em ở đâu thế?”
Ông cảm thấy, chắc Trịnh Hòa đang chơi trò gì với mình. Dù sao Trịnh Hòa hay làm mấy trò không có ý nghĩa gì nhưng lại khiến mình vui cả buổi như thế. Ông cũng hay hùa theo mấy trò của cậu. Thế nên, khi ra ban công cũng không thấy Trịnh Hòa, ông liền chịu thua: “Bảo bối, em ra đi, tôi thua, không tìm thấy em, em ra đi được không?”
Trịnh Hòa ngồi lặng yên trên sàn, tay cậu vẫn cầm tấm ảnh đó, nghe thấy tiếng Bạch tiên sinh, cậu mở miệng lại nói không nên lời, tát mình một cái cho tỉnh, cậu hô: “Em ở đây.”
Bạch tiên sinh đang ở cầu thang, nghe tiếng, ông mở cửa liền thấy Trịnh Hòa xoay lưng lại với mình, trong tay không biết đang cầm gì. Ông giật mình, tưởng mùi ám trên quần áo khiến cậu nhận ra điều gì, ánh mắt tối sầm lại, Bạch Ân đi qua, kéo Trịnh Hòa lên, dịu dàng nói: “Sàn lạnh lắm, em đứng lên đi.” Sau đó, ông cầm quần áo bỏ vào thùng.
Trịnh Hòa hít sâu một hơi, cầm chặt tấm ảnh trong tay, hỏi: “Bạch tiên sinh, ngài có thể cho em biết, khi nãy ngài đi đâu sao?”
Hai tiếng ‘ngài’ khiến Bạch Ân cực kỳ khó chịu. Ông nghĩ lại, thấy nói ra vị trí tầng hầm với Trịnh Hòa cũng không sao, coi như để cậu hết giận: “Hai kẻ bắt cóc em được giữ ở ngọn núi này, khi nãy tôi qua gặp chúng.”
Trịnh Hòa không ngờ Bạch tiên sinh lại trả lời như thế, cậu nhớ tới tiếng đụng kỳ lạ nghe được trước lúc đi ngủ tối qua, sợ hãi nói: “…Họ, họ ở trong nhà này sao? Em đã bảo rồi, rõ ràng tối qua em nghe thấy tiếng động kỳ lạ mà, ông còn không tin.”
Bạch Ân cười khổ: “Bảo bối, tối qua thật chỉ là tiếng gió thôi, lúc tôi xuống tầng, phát hiện em chưa đóng hai cánh cửa sổ đối lưu, gió núi lại lớn nên mới có tiếng động như thế. Em yên tâm, chúng không ở trong sơn trang này đâu.”
“Thế thì tốt rồi, ” Trịnh Hòa yên lòng xong, mới nhớ ra mình định hỏi cho ra nhẽ vụ bức ảnh. Bạch tiên sinh đổi hướng đột ngột như thế, hậm hực trong cậu cũng vơi đi nhiều, cậu chìa ảnh ra cho Bạch tiên sinh, hung tợn hỏi: “Sáng nay còn không có, sao ông lại có ảnh của hắn?”
Tấm ảnh Trịnh Hòa cầm trong tay, đúng là tấm DY đưa Bạch tiên sinh khi nãy.
“Em biết người này?” Bạch Ân nghiêng đầu hỏi.
Trịnh Hòa giận: “Đừng bảo với em là ông không biết!”
Bạch Ân nghĩ một hồi, đáp: “Nhìn quen mắt.”
“Ông, ông…..” Trịnh Hòa sắp bị Bạch tiên sinh làm cho giận đến độ không nói nên lời, cậu không chỉ thấy tức ngực, còn thấy hốc mắt rơm rớm.
Thấy Trịnh Hòa tức thật, Bạch tiên sinh vội vàng ôm lấy cậu, dỗ: “Đừng giận, bảo bối, ngoan, thả lỏng, hít sâu.”
Trịnh Hòa đẩy Bạch tiên sinh ra, quát: “Ông còn dám nói không biết hắn, ông nói thật, hay giả vờ thế!”
“Bảo bối, sao bỗng nhiên em lại nổi giận vậy?” Bạch Ân bình tĩnh biểu đạt sự khó hiểu của mình.
“Vì sao?” Trịnh Hòa chỉ vào người đàn ông trong ảnh, hô: “Bởi vì hắn là người từng làm tình nhân của ông suốt mấy tháng – Vinh thiếu!”
Bạch Ân: “…”
Cuối cùng ông cũng nhớ ra, kẻ trong ảnh là ai.