Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 341




Bạch tiên sinh đã có dự tính dắt Trịnh Hòa về nhà từ lâu rồi. Mười mấy năm trước, ông gần như chặt đứt quan hệ với gia tộc sau khi rời khỏi nước J. Thực ra đây là chuyện rất đỗi bình thường, người nhà họ Bạch vốn bạc bẽo, điển hình tiêu biểu cho câu: có vợ quên mẹ, trưởng thành rồi là chạy biến, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Lên máy bay, Trịnh Hòa mặt co mày cáu. Bạch Ân hỏi: “Em không vừa lòng đến thế sao?”

“Không phải không vừa lòng, ông xem đấy, lúc chúng ta kết hôn, thái độ của Bạch lão gia tử như thế, chưa được bao lâu mà em đã mặt dày lần đến nhà chào hỏi, ngại lắm.” Trịnh Hòa vẫn cho rằng thân phận của mình không xứng vơí Bạch tiên sinh, thân phận nghệ sĩ trong cái giới này vốn đã thấp, cậu còn chẳng phải diễn viên hạng nhất, gắng gượng thì cũng trèo tới hạng hai. Nếu không được nhận kịch bản tốt, thì giờ cậu vẫn đang trong thời kỳ bế tắc.

Bạch Ân nhớ tới hành vi của Bạch lão gia tử khi đó, nói: “Cha tôi hài lòng với em lắm mà, ông ấy còn khen em đó.”

“Hở? Sao em không nhớ rõ.” Trịnh Hòa hỏi.

“Ông ấy nói em ‘bản tính đơn giản, về sau làm việc gì phải chú ý cẩn thận’.” Bạch Ân đáp.

Trịnh Hòa xấu hổ: “Khen đâu mà khen, rõ ràng đang nói em khờ.”

Bạch Ân lắc đầu: “Em không hiểu lão gia tử, miệng ông ấy hiếm khi nói tiếng người lắm, thế là đã câu khen hiếm hoi rồi đấy.”

“Nhà ông khó hiểu thật đấy.” Nghe Bạch tiên sinh nói xong, Trịnh Hòa càng thấy u buồn.