Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 340




Trịnh Hòa không ngờ chỉ vì một câu bâng quơ mà mình rước lấy họa sát thân.

Sân bay, Trịnh Hòa ngồi rịt trên băng ghế, bám chặt lấy, nhất quyết không chịu buông tay.

“Bảo bối, đừng bướng bỉnh nữa.” Bạch Ân khuyên: “Sớm muộn gì cũng phải chết mà.” Giọng điệu ông bình tĩnh như đang nói chuyện thời tiết.

“Em không bướng.” Trịnh Hòa nghiến răng nghiến lợi nói: “Em không đi tới tổ trạch nhà họ Bạch của ông đâu, chết cũng không! Dù em có chín cái mạng cũng không đủ dùng cho cả họ nhà ông bắt nạt!”

“Ở tổ trạch không có nhiều người, hơn nữa, tôi mượn sơn trang của họ thôi mà, chẳng gặp nhau mấy lần đâu.”

Nghe Bạch Ân nói thế Trịnh Hòa vẫn không tin, cậu nhìn chằm chằm vào mắt ông, hỏi: “Ở tổ trạch có mấy người? Đưa ra con số chính xác.”

“Chắc chừng hai mươi cái.”

Trịnh Hòa âm thầm hộc máu. Cậu – biết – mà!

Toàn thúc đã nói với Trịnh Hòa sự thật về cái gia tộc họ Bạch như bị siêu nhân điện quang nhập hồn này từ sớm: một đám lúc nhúc bệnh nhân tâm thần còn đều là loại đàn ông chất lượng cao: bề ngoài rất anh tuấn, hoàn mỹ, tâm hồn thì âm u, bá đạo!

Đừng có (gào thét – ing) troll nhau thế nha!

Trước đây đàn ông tốt đều là gay, giờ đàn ông tốt đều có bệnh tâm thần!! Bệnh viện tâm thần hốt bạc triệu nha!

Trịnh Hòa thấy một Bạch tổ tông là đủ lắm rồi, chưa kịp tiêu hóa xong còn xuất hiện một đống tổ tông khác là sao!

“Em không đi!” Nghĩ đi nghĩ lại, Trịnh Hòa càng kiên định với quan điểm của mình, “Em muốn về nhà! Không muốn đi hưởng tuần trăng mật nữa, dù sao đến giấy đăng ký kết hôn chúng ta cũng không có.”

Bạch Ân nheo mắt: “Nếu em không hài lòng vì điều đó, tôi có thể làm ngay cho em một cái.”

Trịnh Hòa hỏi: “Có phải trên giấy đăng ký, giới tính của em sẽ bị chuyển thành nữ không?”

Bạch Ân gật đầu: “Nước C vẫn chưa đồng ý hôn nhân đồng tính.”

Trịnh Hòa nói: “Thế em mặc kệ.”

Bạch Ân nói: “Không đi nhận giấy đăng ký kết hôn thì về nhà với tôi.”

Hai mắt Trịnh Hòa rưng rưng đẫm lệ: “Hai chuyện này có liên quan gì đến nhau đâu, Bạch tiên sinh, cầu ngài đừng quân chủ độc tài được không?”

Bạch tiên sinh sờ sờ mặt Trịnh Hòa, nhẹ giọng nói: “Ngoan, đừng khóc, đây không phải quân chủ độc tài, mà là xã hội nô lệ, nghe tôi, lên máy bay đi.”

Mắt Trịnh Hòa vẫn tiếp tục rưng rưng đẫm lệ: “Bạch tiên sinh, ngài nỡ lòng nào.”

“Không đành lòng bỏ vợ, sao bắt được sói. (1)” Bạch Ân nói: “Em từng nói thế với tôi mà.”

Trịnh Hòa nói: “Bạch tiên sinh, từ nay về sau, em sẽ không dạy lối nói của nước C cho ngài một cách tùy tiện nữa, cầu ngài cho em một con đường sống.”

Bạch Ân đưa ra tối hậu thư: “Ngoài đường đi theo tôi, mọi đường khác đều là đường chết.”

Trịnh Hòa: “…”

Ngáo:

(1) Câu thành ngữ gốc là: 舍不得孩子套不着狼/Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang/ Không nỡ bỏ con sao bắt được sói: nghĩa là muốn đạt được điều gì thì phải trả bàng cái giá đắt ngang thế.

Tuy nhiên, câu gốc dùng ‘giày’ (鞋子) chứ không phải ‘con’ (孩子). Tiếng Hán cổ phát âm 2 từ này giống nhau (do không có 3 âm j, q, x) nên trong quá trình lưu truyền, câu đã bị biến nghĩa từ ‘giày’ thành ‘con’ như thế. Hiện tại ở Sơn Tây, Tứ Xuyên, Hồ Bắc, Hồ Nam, Giang Tây, Thượng Hải, Quảng Đông vẫn đọc ‘giày’ (xie zi) giống ‘con’ (hai zi).

Vì thế nên nghe câu thành ngữ này có vẻ tàn nhẫn, kinh dị thế chứ ý gốc của nó là muốn bắt được sói thì không được sợ phí giày (ngày xưa phải trèo đèo lội suối, kiên trì, phí ít nhất 2 đôi giày rơm, giày vải mới bắt được sói)

Ở đây, Bạch tiên sinh đổi ‘con’ thành ‘vợ’ vì thân phận của Trịnh Hòa nha. (Xá bất đắc tức phụ, sáo bất hoa lang – 舍不得媳妇套不找狼)

Câu thành ngữ nghĩa tương đương: Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. (quen hơn nhưng mình không dùng vì mất cái nghĩa chọc Trịnh Hòa mà)