Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 31




Đối với việc Trịnh Hòa dám tới chỗ như thế để tìm người khác, Bạch tiên sinh vẫn có chút phản cảm, hơn nữa lúc Trịnh Hòa vào xe, Bạch Ân ngửi thấy trên người cậu mùi rượu nồng nặc, cảm giác khó chịu càng mãnh liệt.

Ông lấy xì gà ra, định dùng vị xì gà để che mùi đó đi, Trịnh Hòa đưa tay ngăn lại: “Đừng! Hút xì gà trên xe nguy hiểm!”

Bạch Ân cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Được rồi, nhưng đổi lại, tôi muốn sau này em đừng đến những chỗ thế này, được chứ?”

Đột nhiên, mặt Trịnh Hòa nhăn lại, Bạch tiên sinh không hài lòng. Cậu ấy không đồng ý sao? Gay bar hấp dẫn cậu ấy đến thế, hay là cậu khát khao đến độ dám phản bác ông.

Hừ.

Bạch Ân không vui, người chịu thiệt đương nhiên là Trịnh Hòa.

Sau khi nửa giãy giụa, nửa cưỡng ép, Trịnh Hòa đột nhiên dùng sức đẩy ông ra: “Ngài buông ra! Mau buông!”

Môi Bạch Ân mím chặt lại, nén cơn giận trong lòng xuống, quăng cho cậu một bạt tai. Tuy tiếng rất vang nhưng thực ra sẽ không cảm thấy đau đớn, ông khống chế lực của mình rất chuẩn.

Ông làm thế để cảnh báo Trịnh Hòa, cũng để nghĩ lại, có phải mình tỏ ra quá dễ nói chuyện, nên cậu ấy mới dám nói thế không.

Tới giờ, không ai dám dùng thái độ đó với ông, Trịnh Hòa chán sống rồi chắc!

“Em muốn trốn?” ánh mắt Bạch Ân trở nên dữ tợn, giống như, ngay sau đó, ông sẽ không khống chế được bản thân mình.

“Không…..vừa nãy em đi vội quá, quên ví trong quán…” Trịnh Hòa vừa nói, vừa sợ, vừa rụt rụt xa ra.

Một phút im lặng bắt đầu —

Cảm xúc của Bạch Ân từ mưa dầm chuyển nắng.