Sau cuộc gặp gỡ có cũng như không ấy, Bạch tiên sinh rốt cuộc cũng chiếm được kết luận khiến ông yên lòng.
Ông không phải một cậu trai hai mươi hấp tấp, dù hiện tại Bạch tiên sinh rất muốn báo cho Trịnh Hòa tin này, nhưng ông biết, hiện tại trên cổ mình treo một lưỡi dao sắc bén, không biết lúc nào ông sẽ rời khỏi thế giới này. Đến khi ấy, Trịnh Hòa sẽ thế nào?
Ngay từ khi ý nghĩ kết hôn dấy lên trong óc Bạch Ân, ông đã liệt ra hàng loạt những vấn đề cần giải quyết.
Tây khu phải bỏ. Chức nghiệp chính của Bạch Ân là kinh doanh ‘Kho tin’. Đạt đến trình độ như ông, tiền cũng không đủ mua những tin tức Bạch Ân có. Bạch Ân có thể thiếu bất cứ thứ gì, nhưng không thiếu tiền. Vậy nên, ngoại trừ tòa nhà BEACHER, mọi lĩnh vực khác đều phải chuyển nhượng hết, không để lại tai họa nào.
Bạch Ân đang chơi một bàn cờ rất lớn. Kẻ địch núp trong bóng tối, thỉnh thoảng vụt lao ra, chọt ông một cái rồi lại trốn đi. Bạch Ân không phải người dễ tính. Ông đã ghét cái trận đấu không có thắng bại này. Miếng thịt mỡ màng trong mắt đối phương chỉ là thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao đối với Bạch Ân. Nếu cây to đón gió khiến ông rước lấy tai họa, thì Bạch Ân thấy, đã đến lúc mình vứt bỏ nó rồi.
Sau khi các thành viên trong ban giám đốc biết Bạch tiên sinh chuẩn bị buông Tây khu, chuyển sang đầu tư dự án ‘Khai thác Nguyên thạch’, không ai dị nghị, mọi người đều ngoan ngoãn chấp hành.
Họ là thành viên ban giám đốc của BEACHER, nhưng thân phận quan trọng hơn là nguyên lão của tổ chức. Họ là thành viên quan trọng nhất của “Kho tin”, cũng là tâm phúc của Bạch Ân.
Bạch Ân đã dự tính tới mọi trường hợp ngay từ đầu, ngay cả cái tính cách thất thường và những chuyện có lẽ không bao giờ xảy ra. Ông ghét sự phản bội, thế nên, ông không để kẻ nào có cơ hội bước vào vương quốc của ông. Đã từ lâu, ở thành phố H này có người từng nói: BEACHER là một tòa tháp, chân tháp chồng chất kho tàng quý báu, đỉnh tháp đứng một ác ma.
Nói văn hoa là thế, nói trắng ra là: đừng dại mà chọc vào BEACHER. Có lẽ, vị quan cấp trên mới tới kia, mãi đến giờ mới thấu hiểu được điều này.
“Sao cơ?!” Người đàn ông trung niên hơi gầy nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, “Không điều tra được chút nào?! Sao lại có chuyện đó được chứ?”
Người phụ nữ sợ hãi nói: “Không phải không điều tra được, mà là với khả năng hiện tại của chúng ta, không thể đụng tới nhưng tin tức đó. Tôi đã thử rất nhiều cách nhưng đều không hiệu quả.”
“Sao lại thế? Sao lại thế?” Người đàn ông thì thào. Ông đã quen với phương thức như sấm rền gió cuốn. Ông đến từ trái tim của nước C, tự nhận mình có nhiều phương pháp, thủ đoạn hơn mấy ông quan ở đây rất nhiều. Hơn nữa, ông có phải bị ghẻ lạnh gì đâu, thuyên chuyển công tác thôi, ai biết được tương lai thế nào chứ? Ngay cả những người ở thành phố H này đều phải nể trọng ông, sợ sau này ông thăng chức, chỉ cần nói một câu cũng đủ khiến người ta khốn đốn.
“Tôi thấy….ngài nên đi nói chuyện với người bên đó đi, kiến nhiều cũng cắn chết voi. Chúng ta còn chưa đứng vững ở nơi này.” Người phụ nữ nói.
“Không!” Vị quan trung ương quát, “Biết bao ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi! Tôi không thể lùi bước vào thời điểm quan trọng thế này. Đổi phương án khác đi, phải tóm được vụ này! Đây là niềm hi vọng của chúng ta, chúng ta tới đây để điều tra những kẻ đó!” Người đàn ông hung tợn nói.
Nhìn gã ngoan cố thế, lời khuyên nghẹn lại trong cổ họng người phụ nữ, không thốt nên được.