Sau khi giới thiệu Trịnh Hòa cho mọi người, Bạch Ân bảo Bạch Nhuận Trạch vào thư phòng để nói chuyện. Ông hỏi thẳng: “Chuyện giữa con và Evan rốt cuộc là sao?”
“Con muốn làm gì đó vì Evan, nhưng không ngờ lại thành như thế.”
Bạch Ân thầm than thở, phương pháp giáo dục của nhà họ Tos đúng là hại người: “Đừng trách ta nói thẳng, trước lúc sang đây, mẹ con bảo rằng con khiến một cô bạn cùng lớp có bầu, thật hay không? Đừng vội phủ nhận, con từng nói với ta rằng muốn có một đứa trẻ thụ tinh trong ống nghiệm, liên hệ với chuyện này, con là người đáng ngờ nhất.”
“Nhưng đây thực sự chỉ là hiểu lầm.” Bạch Nhuận Trách đỡ trán: “Con quả thực biết cô nàng đó, nhưng lúc ấy con nghĩ cô ta thích Evan, con muốn Evan có bạn gái nên mới mời cô ta tới nhà trọ của con và cậu ấy.”
“Con có ở đó lúc lúc Evan là cô bé đó ở cùng nhau không?” Bạch Ân hỏi.
“Đương nhiên, ” Bạch Nhuận Trạch nói: “Evan thẹn thùng lắm, hơn nữa con cũng không tin ai khác.”
Bạch tiên sinh hiểu rõ mọi chuyện, ông bình tĩnh nói: “Thế có nghĩa là…..con với Evan còn chưa làm tình?” Sau đó ông quay đầu đi, vẻ mặt khinh bỉ: “Vô dụng.”
“Cha!” Bạch Nhuận Trạch rốt cuộc không nhịn nổi nữa, đỏ mặt hô: “Sao lúc nào cha cũng nghĩ con và Evan là quan hệ như thế? Con, con….” Cậu không nói tiếp được nữa.
Bạch Ân xem mồm: “Muốn làm thì làm, Evan sẽ không trách con.”
Bạch Nhuận Trạch ngước mắt nhìn chằm chằm Bạch tiên sinh, sắc mặt dịu đi: “Cha….chấp nhận chuyện này sao?”
“Có gì mà không chấp nhận được?” Bạch Ân nói: “Ta cũng yêu bảo bối….” Bạch Ân khựng lại, ông gần như bất ngờ với điều mình vừa nói, nhưng câu nói này như chôn trong lòng ông từ rất lâu rồi. Ông chưa từng được nếm trải tình yêu, cũng không biết thế nào mới là yêu.
Ông sa vào một câu đố không có đáp án.
Ông yêu Trịnh Hòa, đúng không?