Từ hôm nay, Trịnh Hòa xem như chính thức bắt đầu làm việc.
Lúc quyết định theo Trịnh Hòa tới Đức viên, Bạch Ân đã dự tính sẽ đi trường quay với cậu. Buổi sáng, trước khi ra cửa, ông bảo người lấy mấy cuốn sách trong thư phòng ở thành phố H, chiều về đã thấy sách được đặt chỉnh tề ở ghế sau ô tô.
Trịnh Hòa thấy thế, hỏi: “Ông định trường kỳ tác chiến đấy à?”
“Ừm.” Bạch Ân đang vui, không thèm để ý tới lời châm chọc của Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa rung đùi đắc ý một hồi, ghé vào đống sách, lật tới lật lui: “Sao toàn tiếng Anh thế? Em không đọc được.”
“Em muốn đọc à? Để tôi bảo họ đi lấy.”
“Thôi, ” Trịnh Hòa lắc đầu: “Chỉ vì em mà khiến người ta phải chịu ba, bốn tiếng đường xe xóc nảy, ngại lắm.”
“Có sao đâu, việc của họ mà.” Bạch Ân có thú vui áp bức cấp dưới của mình nên thấy rất đương nhiên.
Trịnh Hòa nói: “Nghe ông nói em liền biết một ngày của nhóm Tang Bắc thế nào. Mỗi lần gặp ông, Tang Bắc đều lên án phải tăng ca bao lâu, em cứ tưởng nói khoác, ra là thật.”
“Tang Bắc không giống những người khác.” Bạch Ân nói: “Cậu ta là người từ bên cha tôi, có cổ phần của công ty, nói là làm việc cho tôi, nhưng cũng là vì lợi ích của cậu ta. Chứ em bảo, sao cậu ta có thể dốc lòng làm việc nghiêm túc thế chứ.”
Trịnh Hòa ngửi thấy mùi kỳ lạ: “Đừng bảo là thủ đoạn của ông hết đấy nhé!”
Bạch Ân cười thản nhiên: “Thế em nghĩ còn ai vào đây?”
Trịnh Hòa cọ cọ đống da gà da vịt mới nổi lên trên cánh tay mình, nói: “Bạch tiên sinh, ông gian trá thật, may mà em không có gì, không thì bị ông làm cho táng gia bại sản rồi. Đáng sợ quá.”
“Em nói cứ như tôi ác lắm, Tang Bắc tự nguyện mà, liên quan gì đến tôi.”
Trịnh Hòa nói: “Đấy mới là chỗ gian trá của ông.”