Trịnh Hòa thực vô tội, đầu mấy người chuẩn bị chương trình có vấn đề, sắp xếp một trò chơi ngu ngốc, khiến cậu và một người tương đối nổi tiếng là Âu Dương Chí thành một đội.
Nội dung trò chơi rất đơn giản, các diễn viên tham gia phải đội bóng lên đầu, đi qua đi lại như mấy đứa ngốc, lại còn mặt đối mặt, đệt!!
Trên kịch bản không có đoạn này, Trịnh Hòa vừa nghe luật chơi đã thấy không ổn. Nhưng đã lên sân khấu, mọi công cụ có thể liên lạc như di động đã bị tịch thu, giờ đi xuống cũng không ổn lắm, cậu đành phải ở lại. Tục ngữ có câu ‘họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai’, tim cậu còn đang đập thình thịch do căng thẳng, sự cố đã xảy ra, Trịnh Hòa đứng không vững, ngã vào Âu Dương Chí, mà….Âu Dương Chí còn không cẩn thận, cọ môi vào khóe miệng Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa thực sự muốn khóc.
Lúc xuống sân khấu, chưa kịp vào phòng nghỉ, thấy vẻ mặt mất hồn mất vía của cậu ta, không biết ăn nhầm gan hùm mật gấu gì, Trịnh Hòa lên tiếng nói móc: “Đại ca, tôi đây thật lòng phục ngài đấy, ngài muốn xuống địa ngục còn kéo thêm thằng tiểu đệ này làm gì? Tôi trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, một người chết liên lụy cả trùm, chẳng nhẽ tôi trót dại đắc tội ngài, khiến ngài báo thù trước ống kính camra? ”
Âu Dương Chí cứng ngắc xoay mặt sang một bên, lỗ tai ửng hồng: “Chỉ là một việc nhỏ, sao cậu phải nhớ rõ thế.”
“Ai nha, thế tôi đi.” Trịnh Hòa giận thật, nhưng cậu không thể nói thẳng, trong nhà mình có một chum giấm hơi tí liền giận, đành nuốt cục tức này xuống, rời khỏi trường quay, bảo Thành thiếu đưa mình tới chỗ Bạch tiên sinh.
“Cậu sao thế?” Thành thiếu cảm thấy khó hiểu, Trịnh Hòa theo anh cũng lâu, anh biết cậukhông phải loại người không dưng lại đòi xin nghỉ.
“Đừng hỏi, ” Trịnh Hòa cúi đầu, đi vào xe: “Tôi gây họa rồi.”
Thành thiếu giật mình, hỏi Trịnh Hòa có chuyện gì xảy ra. Trịnh Hòa quanh co một hồi không chịu nói rõ. Thành thiếu liền cho cậu nghỉ hai ngày để giải quyết chuyện cá nhân. Trên đường đi, nhìn gương mặt trắng bệch của Trịnh Hòa, Thành thiếu nghĩ, cái mặt này mà đi quay phim kinh dị thì khỏi cần hóa trang. Sau lại nhớ tới, lúc lên sân khấu, để tăng hiệu quả thị giác, bên chương trình trang điểm cho cậu ấy rất đậm, vậy nên mặt trắng thếkia chắc là tại lớp mỹ phẩm đó, liền hỏi: “Tôi dừng xe để cậu đi rửa mặt nhé?”
Trịnh Hòa ngẩn ra, lắc đầu: “Thôi, tôi có mang khăn ướt, chúng ta về nhanh đi.”
“Không vội mà, khăn ướt không tốt cho da.” Thành thiếu không đồng ý với việc nghệ sĩ không để ý để mặt mình, dựa vào mặt để kiếm cơm, phải chuyên nghiệp tý chứ.
Trịnh Hòa nhịn mãi, rốt cục vẫn không nhịn được: “Thành thiếu, giờ tôi sốt ruột lắm, nãy giờ đi đường toàn gặp đèn đỏ, tôi chưa nói ‘không’ với anh lần nào…….anh nói xem, chút thấy tôi về, Bạch tiên sinh có giận không?”
Thành thiếu cho rằng Trịnh Hòa lo hão: “Không, từ nãy đến giờ mới bao lâu chứ, hơn nữa, lúc phát sóng, cảnh đó chắc chắn bị cắt đi, không ai biết đâu.”
Trịnh Hòa lắc đầu: “Anh khônghiểuBạch tiên sinh….ông ấy biết hết.”
“Làm gì?!”
“Để tôi nhớ lại xem, ” Trịnh Hòa nói: “Lúc anh mới trở thành người đại diện cho tôi, Bạch tiên sinh từng kể chuyện của anh và giám chế Tống, sau hai người gặp nhau ở trường quay của “Xuân Kiếp”, Bạch tiên sinh thỉnh thoảng cũng nhắc tới, nói vì giám chế Tống kết hôn nên anh mới quyết định chia tay, tôi không tin….mà việc đó có thật hay không?” Trịnh Hòa cũng không ngờ, trong tình huống này mà cậu vẫn có thể tò mò chuyện của người khác, đúng là đi đêm nhiều, gặp ma cũng không sợ nữa.
Thành thiếu giật thót, lý do lúc ấy hai người chia tay, khéo chính Tống Nhiên cũng không biết, anh cảm thấy mất mặt nên bao năm nay đều không nhắc tới, hơn nữa, chuyện hai người là một cặp, chỉ có phụ huynh hai nhà biết, sao Bạch tiên sinhnắm được tin này?
“Sợ sao?”Trịnh Hòa hỏi.
Thành thiếugật đầu, mặt anh cũng học theo Trịnh Hòa, trắng bệch: “Trịnh Hòa, cậu tự cầu nguyện đi.”