Trước đây Trịnh Hòa từng học chút kỹ năng nghề mộc, cậu dọn vũ khí hủy diệt Bạch Ân đi rồi lắp tủ bếp lại.
Bạch Ân đi quanh phòng khách một vòng, cảm thấy ánh mắt Trịnh Hòa khi nãy nhìn mình đúng là nhiều ẩn ý, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, ông lặng lẽ đẩy cửa phòng bếp ra.
Trong bếp.
Tủ bếp lành lặn, nồi canh lục bục, nóng hổi, Trịnh Hòa cầm muôi, quấy.
Bạch Ân nhíu mày, nghiêng đầu để nhìn rõ hơn mốt chút, thì thào: “… Ảo giác?”