Sau hôm chó ngố được bất ngờ giữ lại đó, Bạch tiên sinh dắt nó đi dạo, một người một chó, đến lúc quay về, chỉ còn có một người.
Trịnh Hòa đóng xong cái đinh cuối cùng, đang hạnh phúc thưởng thức hàng rào của mình, thấy Bạch tiên sinh quay lại liền hô: “Bạch tiên sinh, qua đây nhìn chút.”
Bạch Ân ‘thổi’ qua như một u hồn.
Trịnh Hòa vỗ vỗ hàng rào: “Bạch tiên sinh, ông xem này, em dựng xong hàng rào rồi, giỏi không? Về sau, chó ngố chắc chắn không thể chui vào vườn hoa nữa, đúng rồi, chó ngố đâu?”
Bạch Ân mờ mịt nhìn Trịnh Hòa, lại nhìn tay mình, cuối cùng nhìn xung quanh, nói: “Mất.”
Trịnh Hòa: “…”