Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 212




Ánh đèn mờ ảo.

Đường cong tuyệt đẹp từ tấm lưngsăn chắc của người đàn ông.

Cậu thanh niên với mái tóc quăn nâu bị một bàn tay che kín miệng, đôi mắt ửng hồng, nước mắt làm ướt đẫm khuôn mặt cùng với bàn tay đang che miệng cậu.

“Ưm…ưm…”

Cậu muốn giãy dụa, nhưng hai tay đã bị còng lại, gắn chặt ở đầu giường, da sớt xát, xanh tím, còn có dấu vết như bị nhiễm trùng nhẹ.

“Bảo bối, em nâng lên hơn một chút.”

Người đàn ông đè trên người cậu có cơ thể săn chắc, ông ngăn mọi hành động của cậu lại, gẩy gẩy hạt đậu nâu nhỏ trên ngực cậu, cúi xuống, nhẹ nhàng cắn, mút.

“Để tôi khiến em có thai, được không? Chỗ này sẽ có sữa để uống.” Người đàn ông nói.

Cậu thanh niên không nói gì, ánh mắt lộ vẻ cầu xin.

“Em thực đáng yêu.” Người đàn ông đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt cong lên như gặp chuyện gì thú vị lắm. Ông sờ sờ bụng cậu, hỏi: “Tôi phải làm sao để em có thai đây? Nước C có câu ngạn ngữ: cần cù bù thông minh, có phải ông trời nghĩ tôi chưa đủ ‘cần cù’ không?”

Người thanh niên bị sợ đến nín thở, bụng cậu hóp lại, người đàn ông nhận ra hành động đó của cậu, bàn tay chậm rãi đè xuống.

Cậu đau quá, đá không ngừng, nhưng bởi người đàn ông ngồi trên người cậu, nơi duy nhất có thể cử động là hai chân, nước mắt không ngừng chảy ra, người đàn ông chậm rãi đưa tay, thất vọng nói: “Tôi không sờ thấy tử cung của em.” Nói xong, ông lấy KY ở bên cạnh, xoa cẩn thận lên tay, đặt chân của người thanh niên lên vai, tách mông ra, định chen vào.

Cậu thanh niên bị dọa tới độ sắp điên rồi.

Chút lương tâm còn sót lại nổi lên, ông buông lỏng bàn tay che miệng cậu ra.

Cậu thanh niên cầu xin: “Đừng mà, em là nam, không có thứ đó.”

“Em có.” Người đàn ông nói: “Em sẽ sinh con cho tôi, đợi tôi hết bệnh rồi, em ở nhà dạy dỗ con của chúng ta, em có thể cùng ăn trưa, xem TV với nó, trên TV có thể có bộ phim em tham gia, sau đó, đợi đến lúc tôi về nhà, chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm.”

Ánh mắt cậu trở nên mê mang: “Tuy em cũng thấy tương lai đó rất tươi sáng….nhưng mà, em là đàn ông nha….”

Người đàn ông thì thầm bên tai cậu: “Không sao, chỉ cần sinh cho tôi một đứa con, chúng ta có thể bên nhau mãi mãi.”

“Bên nhau mãi mãi sao?” Cậu thanh niên dán môi mình vào môi ông.

“Sẽ…chúng ta sẽ.”