“Bảo bối…” hai bàn tay của Bạch Ân ôm lấy má Trịnh Hòa, vừa nỉ non vừa hôn nồng nhiệt.
Một giây trước, Trịnh Hòa còn đang chìm trong giấc mơ, ngay sau đó, bởi vì nhìn đến hành động của Bạch Ân, cậu trừng lớn hai mắt. Tỉnh lại trong cơn mơ do ngạt thở, Trịnh Hòa hoàn toàn không biết Bạch tiên sinh đang làm gì với mình. Cậu ngơ ra như một khối gỗ, để lưỡi ông tùy ý quấn quanh khoang miệng của mình. Bạch Ân dường như không hài lòng với phản ứng của cậu, hôn tiếp, tách ra, trong lúc mút lấy môi dưới của Trịnh Hòa, ông cắn nhẹ: “Không chuyên chú chút nào cả?”
Một lúc sau, mặt Trịnh Hòa đỏ bừng lên, cậu hơi lùi về sau, lắm bắp hỏi: “Ngài, ngài đang làm gì…thế?”
Bạch Ân cười híp mắt, nhẹ nhàng hỏi: “Tỉnh?”
Trịnh Hòa khóc không ra nước mắt: “Ngài làm đến thế rồi, em sao có thể không tỉnh chứ.” Nói tới đây, cậu mới nhận ra, áo mình bay đâu mất rồi, bụng thì mũm mĩm mỡ.
Cậu chột dạ, kéo chăn, định che số mỡ trên bụng mình. Thực ra, trước lúc quen Bạch tiên sinh, dáng cậu cũng không tệ lắm, tuy không có cơ bụng nhưng tỷ lệ mỡ cũng ít, không giống giờ, toàn thân mỡ màng, không tìm thấy xương đâu.
Bạch Ân lại gần Trịnh Hòa, động tác có chút quái dị, ông nghiêng đầu nhìn cậu, nói: “Em biết không, tôi đã nhìn em cả đêm rồi.” Sau đó, ông cười ‘phì’ thành tiếng: “Em ngủ say thật đấy…..”
Giọng của Bạch tiên sinh đã khá thấp, cười như thế, dưới tác động của cả thính giác và thị giác, quả thực có thể ‘câu’ được hồn của người ta, Trịnh Hòa run rẩy hỏi: “Có phải em ngủ dậy muộn quá không, mai đến giờ, ngài nhớ gọi em dậy, hôm nay đừng giận, được không?”
Bạch Ân nghiêng đầu, hôn xương quai xanh của Trịnh Hòa, nghe thế, ông cười khẽ thành tiếng: “Chẳng nhẽ em thấy tôi đang giận?”
“Chẳng nhẽ không phải thế?” Trịnh Hòa thực ngạc nhiên khi mình không đoán đúng suy nghĩ của Bạch tiên sinh.
“Đương nhiên không phải.” Bạch Ân đẩy Trịnh Hòa xuống giường, giường thực mềm, lúc hai người đè xuống, không khí trong chăn bị ép ra, Trịnh Hòa thử rụt rụt lại thì bị Bạch tiên sinh dùng chân đè xuống, cậu kinh ngạc hỏi: “Ngài định làm gì thế?”
Bạch Ân tao nhã lột quần ngủ của Trịnh Hòa ra, cậu sợ đến mức vội vàng ngồi dậy: “Mới sáng ra mà, ngài vội cái gì.”
“Nhất nhật chi kế tại vu thần. (1)” Bạch Ân ngụy biện.
Trịnh Hòa dở khóc dở cười: “Tại vu thần cũng không phải thế này nha, người ta nói thế để người đời sau nhớ phải chăm chỉ, cần cù.” Nói xong, cậu chỉ muốn vả miệng mình, ‘cần cù’ chứ cmn ‘cần cù’, Bạch tiên sinh nhất định lại nghĩ đến nghĩa khác.
Quả nhiên, Bạch Ân đưa tay, nhéo mông Trịnh Hòa một cái, nói rất đương nhiên: “Thế chúng ta cũng ‘cần cù, cần cù’ đi.”
Ngáo:
(1)“nhất niên chi kế tại vu xuân, nhất nhật chi kế tại vu thần, nhất sinh chi kế tại vu cần” (lập kế hoạch cho một năm, khởi đầu từ mùa xuân lập kế hoạch cho một ngày, khởi đầu từ sáng sớm lập kế hoạch cho một đời, khởi đầu từ sự chuyên cần) Đây là châm ngôn củaThiệu Ung (1011-1077 SCN) – một triết gia, một thi nhân, một nhà vũ trụ học thời Bắc Tống.
Nó vừa nhấn mạnh tầm quan trọng của mùa xuân trong 1 năm, sáng sớm trong 1 ngày, vừa chỉ dạy con người phải biết quý trọng, tận dụng thời gian, cần cù, chăm chỉ.
Thành ngữ dịch ra tiếng Anh là: A year’s plan starts with spring. (Mình chưa nghĩ ra có đồng nghĩa với câu nào của Việt Nam mình không)