Trên máy bay.
Bạch Ân đặt tay lên đầu gối Trịnh Hòa, cậu quay đầu lại hỏi: “Sao thế?”
Bạch Ân cười cười, từ lúc ngồi vào ghế, ông đã không thoải mái, luôn thấy phía sau lưng Trịnh Hòa đi theo một bóng đen, ông đưa tay qua sờ, nhưng quấn quanh ngón tay chỉ là tóc cậu.
Trịnh Hòa giũ chăn ra, quàng lên người Bạch Ân, nói: “Khó chịu thì nói với em, mấy hôm nay ông gầy, có phải làm việc mệt quá không? Phải chú ý chăm sóc sức khỏe chứ, qua Mã Sơn (1) liền tới thành phố H.”
Bạch Ân hiểu Trịnh Hòa đang muốn phân tán sự chú ý của mình, nhân tiện nói: “Ừm, tôi biết, quay xong phim này, em có dự định gì không?”
Trịnh Hòa nói: “Chẳng phải đã hẹn trước rằng sẽ ở bên ông là gì.”
Bạch Ân nói: “Ý tôi là những công việc công ty giao cho em.”
“A, ” Trịnh Hòa nhớ lại, nói: “Có hai cái quảng cáo, một cái có ngôn ngữ buồn cười lắm, một người đi mua bánh mì, sau đó lời bình vang lên: mỗi ngày làm một phát, chúng tôi đều yêu anh ấy.”
Bạch Ân bật cười: “Đấy mà là lời dùng để quảng cáo sao, gì thế chứ.”
Trịnh Hòa cũng cười theo: “Đúng thế, lúc ấy em cũng sững ra đó, sau rồi lên mạng tra mấy sản phẩm của họ, đúng là giật mình nha, cái gì mà bánh mì YJ, sữa chua JY, em suýt nữa tưởng mình vào nhầm trang web 18+.” (3)
Bạch Ân nói: “Ha hả, không biết người mua loại sản phẩm đó nhìn như thế nào nhỉ, tôi thấy họ nên ra những sản phẩm mới, phù hợp với ý tưởng của người mua và có chừng mực hơn.”
Trịnh Hòa nói: “Đắt hàng lắm đó, em cũng thấy nó ngon.”
Cậu vừa nói xong, cả hai đều ngơ ngẩn.
Ra Trịnh Hòa là cái người không có chừng mực ấy.