Vừa gặp Bạch Ân, hai mắt Trịnh Hòa đã tỏa sáng, cậu lao vụt tới.
Bạch Ân ôm cậu, ngã ngồi xuống giường. Phản ứng này của Trịnh Hòa khiến ông rất hưởng thụ.
Trịnh Hòa nửa vui đùa, nửa oán giận nói: “Sao ngài lại tới? Em còn tưởng ngài quên rồi ấy chứ.”
Bạch Ân hôn hôn trán cậu, nói: “Thành thiếu nói hôm nay em quay xong, tôi tới đón em.”
Trịnh Hòa mím môi, cười trộm hồi lâu, Bạch Ân thực thích bộ dáng đó của cậu. Tuy hơn một tháng nay, ngày nào ông cũng trông thấy cậu, nhưng đứng xa xa nhìn cùng với được ở cạnh, ôm cậu vào lòng là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Ông cũng không hiểu sao lại thế, khi ở bên nhau, mình và cậu có thể hòa vào rất nhanh. Ông đã nhận ra điều đó từ lần đầu tiên nhìn thấy Trịnh Hòa, phía dưới cửa sổ, người đến người đi nhiều thế, nhưng ông lại nhận ra cậu, tìm thấy cậu, ánh mắt không chịu dời đi.
Trịnh Hòa đẩy Bạch Ân ra, day day lỗ tai, kéo một chiếc ghế dựa đến: “Ngài ngồi đi.”
Bạch Ân nhìn lỗ tai bị day đến đỏ bừng của cậu, đưa tay sờ.
Trịnh Hòa không dám làm gì, cứng còng, mặc kệ Bạch Ân giở trò.
Thực ra, ý nghĩ của Bạch Ân rất trong sáng, Trịnh Hòa hiểu nhầm rồi.