Bạch Ân ký hợp đồng thuê phòng hai tháng với hai chị em nhà nọ, đó vừa lúc cũng là khoảng thời gian “Xuân Kiếp” sẽ quay xong.
Ông không thấy hành động của mình buồn nôn chỗ nào, nhưng lúc Tang Bắc biết địa chỉ, anh lại thấy mắc ói đến chết mất.
Tang Bắc vừa bị rạn vỡ tình cảm, đang ở trong trạng thái thấy hai người nào ân ái sẽ lao lên chia rẽ, giờ Bạch Ân cũng thế, trái tim không chống đỡ nổi. Anh dùng cả đêm lao đến thành phố Biện Khê, tìm hồi lâu mới thấy được địa chỉ trên văn kiện – một căn phòng lâu năm, ở khu cũ của thành phố. Tang Bắc đi vòng vòng quanh tường vài lần. Rốt cuộc, Bạch Ân – đang ngồi trên cửa số tầng hai thổi harmonica – nhìn thấy anh.
“Tang Bắc, qua phía này.” Bạch Ân hô, chỉ cho anh một hướng.
Tang Bắc ngẩng đầu, qua tầng lá xanh mượt, anh thấy ông ngồi trên cửa sổ tầng hai. Tang Bắc chớp chớp đôi mắt, quả thực không thể tin nổi vào mắt mình —
Bạch Ân mặc áo sơ mi trắng, không dùng keo xịt tóc, sợi tóc phất phơ bay theo gió, trên tay ông cầm một chiếc harmonica màu bạc, sạch sẽ, thuần khiết như cậu nam sinh chưa bị xã hội nhuộm bẩn.
Tang Bắc cảm thấy, chắc mình đã liên tục tăng ca bốn ngày nên mới có ảo giác như thế.
Cửa của căn nhà này nằm ở chỗ rẽ giữa hai ngôi nhà, không nhìn kĩ sẽ không thấy. Bạch Ân xuống lầu mở cửa, nhìn cậu thư ký khờ khạo (2) của mình, hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Tang Bắc tiếp tục dụi dụi mắt.
Bạch Ân nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Mắt có vấn đề à?”
Tang Bắc trả lời: “Có lẽ, không thì là đầu tôi có vẫn đề, gặp ảo giác đây này.”
Bạch Ân cố dằn xuống cái ý nghĩ sa thải cậu ta, nghiêng người nói: “Vào đi đã, có mình cậu đến thôi sao?”
Tang Bắc gật đầu: “Việc ở BEACHER đã sắp xếp xong xuôi hết rồi, tôi qua đây chăm sóc ngài, tiện nhắc, mai ngài phải đi kiểm tra toàn thân.”
Bạch Ân hừ lạnh: “Đầu óc có bệnh thì liên quan gì đến thân thể chứ? Tôi thấy cậu sắp bị mấy gã bác sĩ đó tẩy não rồi.”
Tang Bắc suy tư một hồi, đột nhiên vỡ ra điều gì: “Thảo nào lần này lại đổi phương án điều trị, để tôi sửa lại như cũ cho ngài.”
Bạch Ân phủi tay: “Không cần, kiểm tra thân thể cũng tốt, xem tôi còn bệnh gì nữa không.”
Bước chân vào gian phòng hơn 30m vuông của Bạch Ân, Tang Bắc cứ ngỡ mình đang mơ.
Bạch Ân dắt người vào rồi kệ đó, ngồi bên cửa sổ, đặt harmonica lên miệng thử âm, sau đó, giai điệu du dương vang lên.
Tang Bắc biết Bạch Ân thích ngồi bên cạnh cửa sổ, cũng biết ông có thể sử dụng nhiều lại nhạc cụ, trong đó có harmonica.
Nhưng đến giờ, anh không ngờ đặt hai điều đó lại cùng một chỗ, lại được cảnh tượng này. Tang Bắc bỗng nhiên cảm thấy, lúc đầu óc không bình thường, Bạch Ân có vẻ tùy tiện và chân thật hơn rất nhiều.
Không biết là họa hay phúc.