Trước lúc lên ngựa, Trịnh Hòa đưa một số đồ thiết yếu cho trợ lý A Long, mà A Long còn phải ở đoàn làm phim, đợi quyết sách cho sự cố ngã ngựa ngoài ý muốn này, chưa qua được. Trịnh Hòa chẳng có việc gì làm, ngây ngốc nhìn bên mặt nghiêng của Bạch Ân, kéo kéo áo ông, nói: “Bạch tiên sinh, ngài đọc gì thế?”
Bạch Ân chìa phần bìa của quyển sách cho cậu, Trịnh Hòa lắc đầu: “Tiếng Anh, em không hiểu.”
Bạch Ân nói: “Đây là tiếng Đức.”
Trịnh Hòa: “…”
Thấy Trịnh Hòa không nói gì, Bạch Ân lật trang, đọc tiếp, Trịnh Hòa ‘lục soát’ Bạch Ân, nhưng chỉ tìm thấy di động và ví. Cậu hỏi: “Sao ngài chỉ cầm theo hai cái này?”
Bạch Ân hỏi: “Thế này là bình thường mà?”
“Lúc bình thường, chẳng phải ngài…” Trịnh Hòa làm động tác rút gì đó ra từ thắt lưng: “Xoạt một cái liến biến ra một cây đao sao, đao đâu?”
Bạch Ân bật cười: “Không phải bỗng dưng lấy ra từ không khí, tôi cất trước trong ví rồi.”
“Ví có thể để được thứ dài thế?!” Trịnh Hòa được mở rộng tầm mắt.
“Không chỉ ví, đế giày, phần sau lưng, vòng cổ cũng có thể trở thành vũ khí.” Bạch Ân cảnh giác nói: “Vậy nên, nếu em thấy có người đeo một đống trang sức lên người, phải đề cao cảnh giác, trốn xa vào, bất kể là nam hay nữ.”
Trịnh Hòa không để tâm: “Đấy là thế giới của mấy ông lớn như ngài, ai để ý tới một kẻ ra đường là tóm được cả đống như em chứ.”
Bạch Ân nhíu chặt mày rồi lại buông ra, không nói gì.
Trịnh Hòa thấy di động của Bạch Ân là phiên bản mới nhất cậu mới thấy trên mạng vài ngày trước, chỉ có 3000 chiếc, người ta tranh nhau đến phát điên. Vốn cậu cũng định mua cho mình một cái, nhưng do chậm mất nửa tiếng, giá hàng đã lên do nhu cầu cao, làm cậu chẳng biết làm sao.
Trịnh Hòa nhớ rõ, Bạch Ân không phải người thích tùy thân mang theo di động, liền hỏi: “Cái di động trước của ngài đâu? Đang dùng tốt mà?”
“Cái này của thư ký Tang ” Bạch Ân nói: “Tôi lấy của cậu ấy.”
Trịnh Hòa sửng sốt: “Ngài cứ như thổ phỉ ấy, cái nào tốt đều phải trở thành của ngài, thư ký Tang cũng mệt lắm đấy, ngài còn phiền thêm cậu ấy.”
“Tôi bù cho cái mới rồi.” Bạch Ân giải thích.
Trịnh Hòa khinh bỉ: “Cái này nói có là có sao, giới hạn số lượng đó, ngài biết không, giá còn hơn vàng.”
Bạch Ân nghiêng đầu hỏi: “Em thích sao?”
Trịnh Hòa gật đầu: “Từng xem trên mạng, nhưng ngày mua thì không kịp tranh, nên không cướp được.”
Bạch Ân nói: “Thế cái này cho em.”
Trịnh Hòa lắc đầu: “Không cần, đợi quay xong ‘Xuân Kiếp’, em dùng tiền của mình mua.”
“Quả là chí khí” Bạch Ân cười nói: “Cũng được, thế tôi coi như tá hoa hiến Phật (1), em không thích là phải, đợi em ra viện, tôi mua cho cái mới.”
“Em không cần, ” Trịnh Hòa không ngờ Bạch Ân còn định cho mình một chiếc, tính năng của cái di động này tốt, nhưng giá quá cao, nếu so ra thì không đáng, cậu nói: “Giờ em không thích nó nữa, chỉ hợp đểtỏ ra nguy hiểm, chứ không hợp với người theo hình tượng tao nhã như em.”
Bạch Ân bật cười: “Em theo hình tượng tao nhã từ khi nào?”
Trịnh Hòa ôm ngực: “Từ lúc sinh ra, em đã tao nhã rồi, biết không!”
“Thế em có tao nhã ngã xuống ngựa không?” Bạch Ân trêu thẳng vào nhược điểm của Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa nói: “Đương nhiên, đừng nghĩ em chỉ ngã ngựa thôi, còn xoay tròn 360 độ trên không trung đó! Nếu đang trong trận đấu thể dục dụng cụ, chắc chắn sẽ được thêm điểm.”
Bạch Ân bảo: “Không nói mấy chuyện này với em nữa, em thích màu nào của kiểu di động này? Hay là giống tôi?”
Trịnh Hòa nói: “Ngài không cần mua…”
Ngón tay Bạch Ân đặt lên môi Trịnh Hòa, nói: “Em còn thế là tôi giận đấy.”
Tới giờ Trịnh Hòa vẫn không rõ Bạch Ân giận thật hay chỉ trêu mình. Tuy bĩu môi, nhưng cậu biết, trong mắt Bạch Ân, cái di động này chẳng là gì cả, thôi đợi quay xong ‘Xuân Kiếp’ thì mua quà tặng ông vậy. Trịnh Hòa nói: “Thế em muốn màu đen, cặp đôi với cái này.”
“Ừm.” Bạch Ân nói: “Tôi biết rồi.”
Trịnh Hòa nghịch di động, thấy Bạch Ân không có ý ngăn cản liền lặng lẽ bấm vào phần tin nhắn. Cậu biết mình không nên, nhưng xa nhau đã hai tháng, đương nhiên sẽ thấy không yên lòng, vội vàng liếc qua, thấy không có tin nào khả nghi mới rời khỏi, vừa định đưa di động cho Bạch Ân thì ngón tay cậu bấm trượt vào phần Album
Nền ảnh mờ mờ, có một người thanh niên tóc xoăn xoăn, ôm chiếc chăn mềm mại, ngủ say sưa.
Trịnh Hòa không biết Bạch Ân chụp mình từ lúc nào, nhưng cậu thấy, cả Album, chỉ có duy nhất một tấm ảnh này.