Tang Bắc mặc âu phục phẳng phiu, ngoại hình đúng chất nhân vật tinh anh của công ty. Anh vừa bước ra khỏi sân bay, đã bị một người rực rỡ sắc màu ôm.
“Tang Bắc Tang Bắc!” Tiết Thanh Hòa vui sướng, bám dính lấy Tang, nói: “Anh về rồi.”
Tang Bắc nhíu mày: “Sao cậu lại ở đây?”
“Em tới đón anh nha.” Tiết Thanh Hòa nói: “Thấy em có vui không?”
Tang Bắc thở dài, đẩy Tiết Thanh Hòa sang một bên, nói: “Thôi, cậu đã tới rồi thì giúp tôi xách hành lý đi.”
“A?” Tiết Thanh Hòa làm vẻ mặt đau khổ, vén tay áo lên để anh thấy cánh tay mình: “Anh xem, em gầy thế này rồi, anh nỡ để em thành lao động khổ sai sao?”
Tang Bắc nhìn cậu, nói: “Lý do gì khiến cậu nghĩ rằng tôi không nỡ? Cậu ở nhà tôi, ăn chỗ tôi, không biết dọn dẹp, cũng chẳng thể nấu cơm, ngoại trừ việc này, cậu còn làm được gì?”
Tiết Thanh Hòa bĩu môi, ra vẻ đáng thương, nói: “Kỹ xảo trên giường của em là số 1….”
Tang Bắc trào phúng: “Vậy nên, người yêu cũ của tôi mới bị cậu dụ dỗ, hơn nữa, loại kỹ thuật đó của cậu, tôi không dùng được.”
Tiết Thanh Hòa sốt ruột, giải thích: “Lúc ấy em không biết cậu ta có người yêu rồi, thật đấy!”
Tang Bắc nói: “Được rồi, được rồi, tôi tin cậu, xách hành lý đi.”
Tiết Thanh Hòa cười ngây ngô vài tiếng, hớn hở chạy tới nhận hành lý từ tay Tang Bắc.
Tang Bắc nhìn cái áo lông trôngrất ‘thần kỳ’ mà cậu ta đang mặc: “Áo này của cậu….”
Tiết Thanh Hòa tạo dáng: “Đẹp không?”
Khóe miệng Tang Bắc giật giật: “Đúng là khác lạ.”
Tiết Thanh Hòa cười híp mắt: “Cám ơn đã khen.”