Sau khi Tang Bắc đi, Kiệt Tử mặt dày xin xỏ: “Tôi cũng muốn được nghỉ, ba ngày!”
Bạch tiên sinh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Kiệt Tử. Gã yêu nghiệt như hắn mà bị Bạch Ân nhìn cũng thấy sởn da gà, hắn rụt rụt cổ: “Ngài nhìn tôi thế là sao?!”
Bạch Ân hỏi: “Cậu biết vì sao tôi cho Tang Bắc nghỉ không?”
Kiệt Tử lắc đầu, nghĩ nghĩ một chút, chần chừ hỏi: “Chẳng nhẽ ngài ngã đập đầu, khiến chút lương tâm còn lại lòi ra?”
Bạch Ân bình tĩnh nhìn Kiệt Tử, nhiệt độ không khí chợt hạ xuống.
Kiệt Tử che mặt: “…Được rồi, tôi sai.”
Bạch Ân nói với Kiệt Tử như đọc sách giáo khoa phổ cập khoa học cho một đứa ngốc: “Tang Bắc có người yêu, nhưng người đó ngoại tình với kẻ khác, giờ kẻ dám dụ dỗ người của Tang Bắc lại đang ở trong nhà cậu ấy.”
“Thế thôi?” Kiệt Tử nghe xong mà trong lòng ngứa ngáy.
Bạch Ân lắc đầu: “Vốn tôi định để cậu đi điều tra việc này, nhưng nếu cậu muốn nghỉ….”
“Được rồi…” Kiệt Tử quyết tâm nói: “Tôi không cần ngày nghỉ, nhưng tiền lương phải gấp 3!”
Bạch Ân mỉm cười: “Được.”
Trần Minh nhấc chân đạp Kiệt Tử, khiến hắn ngã chổng vó xuống sàn, tạo dáng con ếch. Trần Minh nhìn Bạch Ân không đồng tình, nói: “Đã lâu rồi chúng tôi không được nghỉ, những gì Kiệt Tử nói khi nãy coi như không tính, hơn nữa….aiz,” Trần Minh thở dài: “Bạch thiếu gia, ngài mới tỉnh lại, đừng tọc mạch thế chứ?”
Bạch Ân vẫn cười hòa ái: “Cậu chỉ cần nói thêm một chữ, tôi nghĩ là nên quên chuyện nghỉ phép có lương đi.”
Trần minh: “…Được rồi, ngài thắng.”