Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 107




“Sao thế này?” Trịnh Hòa mặc đồ ngủ, chỉ kịp choàng thêm cái áo khoác rồi chạy tới.

Candy lắc đầu: “Tôi cũng không biết, bỗng dưng chủ tịch lại thế, không sao đâu, chút nữa là lại bình thường.”

Trịnh Hòa lo lắm, hỏi nhỏ: “Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh? Ngài thấy khó chịu chỗ nào?”

Bạch Ân lắc đầu, mặt đơ ra, ông không khó chịu chỗ nào, nhưng cảm thấy mệt rã rời, cảm xúc down tới độ muốn chảy nước mắt, cứ như ông có thể té xỉu vì cảm xúc bi thương này bất cứ lúc nào.

“Cậu mở cửa gara đi, chúng ta đi lên từ thang máy.” Candy nói.

Trịnh Hòa gật đầu, phủ tấm áo khoác duy nhất trên người mình lên cho ông, sau đó chạy đi mở khóa.

Candy dìu Bạch Ân ngồi lại trong xe: “Chủ tịch, tôi nghĩ ngài cần kiểm tra, chuyện này đã ngoài khả năng kiểm soát của thuốc rồi.”

Bạch Ân mệt mỏi tựa vào ghế, đầu quay sang một bên, nước mắt chậm rãi lăn xuống.

Không chỉ Candy, chính Bạch Ân cũng giật mình, nhưng cảm giác bi thương quá lớn khiến ông không thể ngăn nước mắt trào ra.

Càng ngày càng khó điều khiển cảm xúc của mình, có lẽ, gặp bác sĩ một lần cũng tốt.

Hai mắt Bạch Ân đẫm lệ, nhìn tuyết rơi ngoài cửa xe, nhìn ông thực yếu đuối.

Thế nhưng, trong lòng lại lãnh khốc, lý tính.