Gửi Anh Người Ở Phương Xa

Chương 24: 24: Hôn Gián Tiếp





Phía trước đột nhiên xuất hiện thêm 3 người chùm áo đen, bóng đen không phản ứng kịp liền bổ nhào vào một người nọ.

Hắn ta ngẩng lên nhìn 4 người chùm áo đen xung quang đang bao vây mình miệng không khỏi phát ra những âm thanh ú ớ cầu xin tha mạng.

Bác Loan đi từ bên cạnh tới , bóng đen vội vàng bò tới ôm chân bác Loan
- " c! cầu.

.

xin các ngài.

.

tha.

.

tha cho tôi " Nghe thấy giọng là phụ nữ, bác Hiên - chồng bác Loan ngẩng lên cất giọng khó hiểu: " Con bé làm gì mà khiến cho bà nửa đêm đến tạt sơn vào quán người ta? "
Bà ta nghe vậy vội vàng bò tới ôm lấy chân người mới cất tiếng nói: ".

.

c.


.

con bé đó.

.

lừa tiền của tôi.

.

tôi.

.

tôi không biết gì cả "
Bác Hiên nghe xong tức giận cầm chặt con dao giơ lên như sẽ hạ thủ ,ánh mắt giết người nhìn bà ta , bác gằn giọng đe doạ : " hả?? "
Thấy người kia giơ dao lên định hạ thủ, bà ta run rẩy cơ thể sợ hãi tột độ liền bài tiết ra chất thải.

Bác Loan khẽ nhíu mày lấy chiếc khăn voan đưa lên mũi
- " th.

.

tha cho tôi.

.

toi.

.

tôi không cố ý mà " Bà ta chắp tay rập đầu cầu xin bọn họ
Một người đi tới ngăn cản bác Hiên lại: "đừng! nếu giết ở đây thì sẽ bị phát hiện "
Bác Hiên liền gật đầu ngồi xuống dí dao vào cổ bà ta : " mày còn bén mảng đến khu này thì đừng trách tao! Lần sau để tao nhìn thấy thì.

.

tao sợ cơ thể mày không lạnh lặn để rời khỏi đây đâu "
Nghe bác Hiên nói vậy, gương mặt bà ta tái mét lại không còn một giọt máu, bốn người xoay người rời khỏi con ngõ này
Vừa vào bên trong quán thịt của mình , một người bỏ mũ áo ra mỉm cười: " ah.

.


lâu rồi không có cái cảm giác được gây áp lực cho người ta "
Bốn người đi ra sau quầy , bác Loan chạm vào cơ quan bí mật mở ra căn hầm đi xuống bên dưới là vô vàn các loại vũ khí cùng với những chiếc máy tính điều khiển camera của cả khu phố
Bác Loan cởi bỏ chiếc áo chùm đen ra : " lâu rồi không hoạt động!! Thích thật đấy "
Bác Hiên lau con dao một cách tỉ mỉ sau đó từ từ đặt con dao vào trong hộp riêng : " bảo bối.

.

hazz hôm nay mãi mới có dịp được mang ra dùng "
- " thì chúng ta cùng ra mặt xử lí công việc cho Tiểu Hàn mà nhưng! có phải hơi quá rồi không "
- "! chưa giết bà ta là tốt ấy "
Cả bốn người nghe xong khẽ gật đầu mỉm cười nghĩ đến cô bé mới chuyển từ nông thôn lên thành phố đến được mọi người rất quý bởi tính cách hoạt bát , luôn lịch sự và lễ phép với mọi người.

Bọn họ vỗn dĩ là những tay sát thủ khét tiếng nhưng đã về ở ẩn sống tại khu phố này.

Vốn dĩ hồi trước ở khu phố này có rất nhiều tên tội phạm nhưng đều đã bị bốn người xử lý,những tên đó phải đi đầu thú.

Nhờ có bốn người khu phố đã trở nên yên bình
Bác Loan quan sát trước quán của Diệu Hàn sau đó khẽ gật đầu : " ổn thoả cả rồi! Phải báo cho Tiểu Hàn mới được"
Bác Hiên nghe vậy liền ngăn cản vợ mình lại : " để con bé có thời gian bên gia đình đi!! Lâu rồi mới có dịp được nghỉ ngơi mà "
Hai người kia cũng gật đầu, thế là bác Loan cũng không nói gì về chuyện này cho Diệu Hàn nữa
Sáng hôm sau, Diệu Hàn đã dậy từ 5 giờ sáng để chuẩn bị cho chuyến đi.

Cứ nghĩ mình là người dậy sớm nhất ai ngờ Bạch Thiên Dạ từ bên ngoài bước vào bên trong.

Hắn mới đi tập thể dục về thấy cô đã dậy đang chuẩn bị đồ cho ngày hôm nay, đi tới bên cạnh ngắm nhìn Diệu Hàn đang ướp thịt: " nhà có cà phê không? "
- " cà phê gói!! Ông uống được không? " Diệu Hàn cầm phích nước đi tới vòi nước.

Bạch Thiên Dạ ngắm nhìn Diệu Hàn đang bận rộn trong bếp , tự dưng trong lòng hắn nghĩ đến cảnh cô mỗi ngày ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn sáng , cơm trưa và bữa tối như một người vợ hiền
Chỉ vài động tác, một cốc cà phê nóng hổi đã được đưa đến trước mặt Bạch Thiên Dạ, hắn ta tỏ vẻ không an tâm lắm bảo cô thử trước.

Diệu Hàn nhìn hắn không nói gì xong đó cô thổi cho bớt nóng rồi uống một ngụm

Mùi cà phê thoang thoảng bay trong không gian rất thơm và.

.

rất ngon.

Hắn nhìn chiếc cốc mà cô uống xoay chiều lại cúi xuống môi chạm vào thành cốc nơi cô đã chạm môi vào.

Đó cũng có thể được xem là.

.

hôn gián tiếp chăng
7 giờ sáng , cả ba nhà vận chuyển đồ để đi picnic.

Vốn dự định sẽ cắm trại ngoài trời nhưng trời đột nhiên trở lạnh nếu dựng trại ngoài trời thì sẽ rất lạnh.

Vừa để đồ vào trong xe , bà Diệu nhìn chiếc siêu xe đỗ ở phía sau rồi lại nhìn chủ nhân của chiếc xe khẽ lắc đầu.

Bà không hiểu chiếc xe này là xe gì nhưng nghe qua tiểu Quân nói chiếc xe này có thể mua được vài khu đất ở trên thành phố
Bạch Thiên Dạ đi tới chỗ ông Diệu : " ở gần chỗ đó có vài căn nhà bạn tôi để trống, khung cảnh cũng đẹp để đi cắm trại.

Hay chúng ta qua đó ? "