Cô dùng đôi mắt của mình để đổi lại đôi mắt cho đứa em trai, cô dùng một cuộc đời hạnh phúc để đánh đổi lấy ánh sáng cho đứa em ấy.
_____________________
- Ca phẫu thuật rất thành công. - Bác sĩ từ trong phòng phẫu thuật bước ra.
- Có phải con trai tôi sẽ có thể nhìn thấy phải không? - Mẹ Vũ Nguyên bám chặt vào tay bác sĩ hỏi, đôi mắt bà hình như mờ đi. Mấy ngày hôm nay bà thức trắng đêm rồi.
- Đúng thế! Mấy ngày nữa cháu sẽ tỉnh - Nói xong bác sĩ rời đi.
Lần đầu tiên trong cuộc đời ông làm như thế, lần đầu tiên ông đánh mất đi lương tâm của một người bác sĩ, ông dùng đôi mắt của người chị đã chết do tai nạn của cậu để thay cho cậu. Cô ấy cầu xin ông làm như thế, ông không có cách nào từ chối. Khi nghe cảnh sát kể lại rằng, cô tự mình lao xe đâm thẳng vào cột điện bên lề đường. Ông thấy bản thân mình vô cùng có lỗi, nếu trước đó khi cô hỏi ông về việc phẫu thuật ông không nên nói với cô rằng việc phẫu thuật đó có thể thành cô 50% mặc dù khi đó ông chưa dám chắc sẽ có thể thành công. Ông biết làm như thế đã đánh mất đi hạnh phúc của bao người, cô gái ấy cũng sắp kết hôn không phải sao? Còn chồng chưa cưới của cô, liệu cậu ta vượt qua được cú sốc đó không?
Đến giờ phút này, ông thật sự không thể làm gì nữa. Quả thật lực bất tòng tâm. Trở về phòng làm việc lấy bộ hồ sơ bệnh án của cậu bé vừa nãy mới phẫu thuật, đang trầm ngâm suy nghĩ thì có người gõ cửa.
- Cửa không có khóa, mời vào. - Là người đàn ông vừa nãy đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, nói chính xác là bố của Vũ Nguyên - Người mà ông đang cầm hồ sơ bệnh án.
- Bác sĩ, tôi có chuyện muốn hỏi. - Ông tiến lại gần lấy chiếc ghế ở trước bàn làm việc đẩy ra.
- Mời ông nói. - Đặt hồ sơ trên tay xuống, ông ngước đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt nói.
- Người tình nguyện hiến đôi mắt cho con trai tôi có phải là... - Nói đến đây, ông ngập ngừng không dám nói tiếp, ông sợ bản thân ông ngộ nhận, ông sợ ông đoán sai và ông cũng sợ điều đó là sự thật.
Đôi mắt của ông không dám nhìn người bác sĩ đối diện, chắc ông nghĩ rằng từ đôi mắt ấy ông có thể nhìn thấy sự thật. Ông đã đúng, người bên kia không dám ngẩng cao đầu mà nhìn ông tiếp. Đôi mắt người đàn ông phía đối diện tràn đầy sự ân hận, hối lỗi.
- Đúng thế. - Giọng nói người bác sĩ ngập ngừng mãi mới nói ra được, có cái gì đó nghèn nghẹn trong cổ ông, đắng ngắt như vị trà xanh vậy.
Nghe thế, ông dường như bị sụp đổ vậy, đứa con gái ngốc nghếch của ông tại sao có thể làm như thế, tại sao. Lúc ông tưởng chừng mất đi người con trai đấy, thì đứa con đấy mang lại cho ông cả một hi vọng. Nhưng đến khi ông biết sự thật, thì nó đã bỏ ông đi một nơi xa thật xa rồi. Ai hiểu được cảm giác người đầu bạc phải tiễn người đầu xanh chứ? Đôi mắt ông nhòe đi, ông khóc. Lâu rồi, ông chưa từng rơi một giọt nước mắt nào. Từ khi kinh doanh đến giờ ông luôn thành công, chưa từng thất bại gì. Hôm nay, ông hiểu được cảm giác mất đi những người thân thương nhất.
Quãng thời gian qua, ông rất ít khi quan tâm đến con cái của mình, ông chỉ biết kiếm tiền để nuôi gia đình, ông nghĩ tiền có thể khiến những người trong gia đình hạnh phúc. Hôm trước, khi nghe đứa con gái gọi điện cho ông, ông cũng thấy lạ lắm. Lâu rồi, hai người chưa được cùng ngồi một chỗ nói chuyện, ngay cả gọi điện thoại cũng rất ít. Giọng nói ấy, ông cũng lâu rồi chưa nghe thấy.
- Tôi biết rồi, cám ơn bác sĩ. - Nói xong ông rời đi, cánh cửa phòng cũng chưa kịp đóng lại, ánh đèn trong phòng lan ra trải dài mặt đất. Mọi thứ yên lặng đến lạ kì.
Ông trở về phòng hồi sức, nhìn vợ mình đang chăm sóc cho đứa con trai. Trong lòng ông cảm thấy đau vô cùng, bàn tay vô thức nắm thành nắm đấm rồi đấm mạnh vào bức tường. Tay ông không đau, cái đau là tim ông. Nó như đang rỉ máu vậy.
- Anh về rồi sao? Thế nào rồi. - Bà hỏi.
Ông yên lặng một hồi lâu không nói gì. Ánh mắt ông như đang nhìn về một nơi xa xôi nào đó, ở đó có những năm tháng vui vẻ bên gia đình của ông.
- Không có gì hết. - Ông trả lời qua loa rồi đi ra ngoài.
Ngoài trời đang bắt đầu ngả nắng vàng, ông nhắm mắt lại lắng nghe tiếng xào xạc của lá cây.
- Cô ấy, thực sự không còn ở đây sao? - Một giọng nói từ đằng xa vang lên. Nghe thế ông quay đầu lại nhìn, một chàng trai trẻ tuổi mặc áo vest đen từ đằng xa đi tới - là Khải Vũ.
- Con bé đã không còn trên đời này nữa rồi.
Đôi mắt anh đen lại giống như không thể nhìn thấy đáy, hôm trước anh đã biết cô đang có ý định làm một việc gì đó nhưng lại không hỏi. Nếu anh biết anh nhất định sẽ ngăn cô làm điều ngốc nghếch ấy, tại sao chứ, tại sao cô không nghĩ cho anh, cô chỉ biết rằng cô phải cứu em trai mình, cô quên mất cô còn có anh. Việc gì cô cũng phải bàn với anh chứ, anh biết mấy ngày qua từng chuyện đối với cô đều là những việc đau lòng, anh không dám mỗi lần nhìn thấy cô đều là thấy cô trong bộ dạng nước mắt hết giọt này đến giọt khác rơi xuống.
Cứ thế cả bầu không khí tràn đầy sự yên lặng, yên lặng đến phát sợ. Trời tối dần, tiếng mẹ Vũ Nguyên gọi hai người vào phòng ngồi. Căn phòng vẫn tràn ngập mùi thuốc, lành lạnh.
- Tháng 4 rồi anh nhỉ, hoa tam giác mạch giờ này cũng nở rồi. Đợi Vũ Nguyên tỉnh lại chúng ta sẽ lên Hà Giang chơi. Không phải Vy Vy thích hoa đấy lắm sao? Năm nào con bé cũng đòi đi mà. - Nghe bà nói, hai người còn lại không ai mở lời nào nữa.
- Mà con bé Vy Vy đâu rồi, cả ngày hôm nay không thấy nó? - Bà bất chợt nhận ra thứ mà bà cảm thấy thiếu thiếu trong ngày hôm nay, bình thường thì ngày nào Vy Vy cũng đến thăm Vũ Nguyên mà. Hôm nay cả ngày cũng không thấy bóng dáng đâu.
- Con bé... - Một lúc lâu sau, ông lên tiếng nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị Khải Vũ nói xen vào.
- Cô ấy có việc phải đi xa một vài ngày nên mấy ngày hôm nay không đến đây được.
- Vậy sao, con bé này đúng thật là, đi mà không nói với cô một tiếng làm cô lo cho nó quá. Nếu thật như vậy thì tốt rồi. - Nói xong bà lấy bình nước định rót nước nhưng hết nước, đành đứng dậy ra ngoài lấy nước.
- Hết nước rồi, em ra ngoài lấy nước. - Nói xong bà bỏ đi, không quên khép cửa lại.
Khi bà vừa đi, anh cũng rời phòng trước khi đi anh không quên chào một tiếng.
- Con về trước.
Chiếc xe của anh phóng nhanh ra khỏi bệnh viện, ánh đèn đường như mang theo bao nỗi buồn hất lên trên người anh. Chiếc xe lao thẳng về phía trước, anh đau lắm.
Tháng tư rồi, hoa tam giác mạch cũng nở. Thật sự anh nhớ ngày đầu tiên hai người gặp nhau, cũng là ngày mà hoa tam giác mạch nở rộ. Cô gái hồn nhiên ngây thơ ấy, cô gái vô tư trước cuộc đời ấy bỏ anh đi. Nếu không phải cô nói là con trai không bao giờ được rơi nước mắt có lẽ anh đã khóc rồi. Cô nói anh không được buồn, phải cười anh làm được nhưng nếu cô bảo anh không được vì cô mà đau lòng anh không thể.
Anh và cô cũng sắp cưới rồi không phải sao. Tại sao giờ phút này cô để mình anh còn lại trên cuộc đời này chứ, cô dâu của anh đâu rồi. Người con gái hứa với anh sẽ không bao giờ rời xa anh đâu rồi?
Chiếc xe dừng lại trước cửa quán Bar, anh đỗ xe xong rồi đi vào bên trong. Anh muốn yên tĩnh, muốn mượn rượu để có thể quên đi mọi thứ ở hiện tại, quên đi cô.
Anh uống say không biết gì hết, may gặp người quen nên được đưa về nhà. Nhưng trong cơn say, anh vẫn không quên gọi tên của cô, anh khóc thật rồi.
"Vy Vy, em giờ ở đâu"
Trong cơn mơ ấy, cô vẫn tồn tại trong anh. Vẫn mang hương vị hoa ngọt ngào.