Sáng sớm hôm sau cố gắng lắm mới có thể dậy đi học được, trán tôi vẫn còn sốt nhưng mà nếu không đi học sẽ bị mất bài như vậy sẽ không được, có ốm vẫn phải đi học thôi.
Nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của tôi Thanh Thanh liền hỏi.
- Không sao đấy chứ, khuôn mặt cậu trong nhợt nhạt quá. – Ít ra thì khi tôi bị ốm thì cậu ta không bơ tôi nữa.
- Đúng đấy, hay cậu ở phòng đi, nhỡ đến lớp ngất thì sao. – Minh Thư nói, rồi dùng tay đặt lên trán tôi.
Trán tôi nóng ran luôn làm cho cấu ấy vừa đặt tay lên đã rụt luôn tay lại.
- Không sao đâu mà, bị cảm chút thôi. Hì hì.
Vậy là cả phòng ai cũng kêu tôi ở lại nhưng tôi không muốn, nhân cơ hội mấy bạn ấy không để ý tôi nhanh chân chạy ra ngoài.
Vừa đến lớp ngồi xuống chỗ của mình tôi nhanh chóng nằm oài ra bàn. Muốn ngủ một giấc quá, nhưng mà phải tỉnh táo lên nếu không chút nữa cô vào rồi.
- Thuốc của cậu này. – Vân Anh khua tôi dậy rồi đưa tôi mấy viên thuốc cảm cùng chai nước.
Hai bàn tay tôi giơ lên lấy chai nước nhưng những thứ trước mặt của tôi bỗng chốc trở nên mờ ảo, chai nước trước mặt, tôi cũng không thể lấy được. Ngay sau đó liền lập tức ngất đi, mấy viên thuốc trên tay tôi cũng rơi hết xuống đất. Thấy tôi ngất đi, mặt Vân Anh bỗng chốc trở nên lo lắng, xanh tái.
- Phương Thảo, cậu tỉnh dậy đi. Cậu không sao chứ, đừng làm tớ sợ. – Vân Anh vội vã hét lên.
Thấy có người kêu, mấy bạn trong lớp liền chạy ra chỗ tôi. Vừa đúng lúc lớp trưởng đến.
- Cậu ấy sao thế. – Vừa nói cậu ấy bỏ cặp xuống và bế tôi lên.
Trong cơn mê đó, tôi cảm thấy cả người như đang được người khác bế lên bên trên vậy. Cảm giác ấm áp sưởi ấm cơ thể tôi, theo phản xạ tôi vùi đầu mình vào trong ngực cậu ấy. Cảm giác sự thay đổi của tôi, bước chân cậu ấy bỗng chốc dừng lại một bước rồi tiếp tục đi hết. Cô gái trước mặt cậu không giống như ngày thường, sắc mặt không có chút sức sống nào. Khiến người ta vừa nhìn thấy đã đau lòng, khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần ấy giờ đang ở trong vòng tay của cậu.
Một lúc sau tôi đã được đưa đến phòng ý tế, rất nhiều người vây quanh giường bệnh nhưng nhanh chóng rời đi hết vì tiếng trống vào lớp vang lên. Cả phòng ý tế còn duy nhất Gia Vũ và cô y tá, cậu ấy nhận nhiệm vụ ở lại chăm sóc tôi. Đương nhiên là việc này cô chủ nhiệm không có ý kiến. Học sinh giỏi thì có mất bài một buổi cũng không có vấn đề gì, với lai cũng không thể không có người ở lại.
Thật ra thì tôi ghét mùi xi-tanh của phòng y tế hay bệnh viện lắm, mùi này khó ngửi lắm luôn.
Ngủ một giấc dài cuối cùng tôi cũng tỉnh dậy, vừa ngồi dậy thì tay trái bỗng dung cảm thấy bị đau. Thì ra là đang được truyền nước, nhưng ai là người đưa tôi đến đây. Nhìn một vòng quanh căn phòng nhỏ này tôi không thấy ai cả. Ánh nắng chiều chiếu vào một góc nhỏ trong căn phòng, tôi ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.
‘Cạch’ – Tiếng cửa phòng vang lên, tôi quay đầu nhìn. Là lớp trưởng.
- Tỉnh rồi hả? Tớ tưởng cậu định ngủ hết ngày. – Một tay cậu cầm hộp cơm một tay mở cửa phòng, dáng đi này đúng chuẩn soái ca.
Tôi ngơ ngác nhìn cậu ta, không phải vì vẻ đẹp mà là vì hộp cơm. Bụng tôi đói rồi, cả sáng nay có ăn được mấy miếng cơm đâu.
- Cơm của cậu nè. – Nói xong Gia Vũ đưa cho tôi hộp cơm. Tôi nhanh tay nhận lấu rồi mở ra ăn.
- Cậu đưa tôi đến sao? Vừa nãy cậu ra ngoài mua cơm à? – Tôi vừa ăn vừa hỏi.
Đang đói ăn gì cũng thấy ngon hết, tôi đang ăn thì mắc ghẹn.
“Hụ hụ” Nhìn thấy tôi đang ghẹn vì đồ ăn, Gia Vũ nhanh chóng lấy nước cho tôi uống.
- Uống đi. – Nhìn kĩ thì cậu ấy tốt bụng mà.
Dưới ánh nắng chiều, từng tia nắng khẽ luồn qua mái tóc cậu ấy. Tựa rất nhẹ nhàng. Nhìn chằm chằm cậu ta một lúc lâu cuối cùng cũng bị phát hiện.
- Cậu ăn hết đi, cứ nhìn tớ như vậy nữa không biết được tớ nghĩ cậu thích tớ đấy. – Cậu ta trọc tôi khiến hai má tôi bỗng đỏ hết lên.
Tim tôi hình như cũng vì câu nói đõ mà lỡ mất một nhịp, thật không hiểu nổi tại sao dạo này tim mình toàn không nghe lời.
- Hôm qua cậu dầm mưa sao? Tối hôm qua lúc tớ hỏi cũng không có trả lời, sáng nay tớ vừa đến lớp đã thấy cậu ngất đi rồi. Lúc đấy cả lớp đều hoảng sợ. – Cậu ta ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường rồi lấy điện thoại ra chơi.
Tôi cũng không để ý cậu ta chơi gì, lặng lẽ ăn hết hộp cơm.
Ăn xong, tôi kêu cậu ấy đưa về lớp học. Dù sao cũng đã khỏe hơn rồi, ở lại đây chỉ cảm thấy ghét mùi thuốc hơn thôi.
- Cám ơn nha. – Tôi khẽ nói.
Cậu ấy không trả lời, cứ tiếp tục đi. Tôi cũng không nói gì thêm, không khí xung quanh rơi vào vẻ yên tĩnh.
“Dưới mái hiên, em bỗng rung động, từng cánh hoa trải dài mặt đất. Ánh mắt em trao người lạ lùng đến thơ ngây. Người vô tư không để ý bao xúc cảm, người vô tư lặng lẽ rời đi dưới bầu trời xanh. Dưới cơn nắng anh trao em nụ cười thầm lặng, dưới cơn mưa anh để lại bao nỗi buồn”.
Bài hát Gia Vũ mở lên bỗng chốc thu tôi vào trong khoảng trời nhỏ của âm nhạc, đúng thế, tôi hình như đã thích một người rồi. Nhưng tại sao lại thích cậu ấy, tôi không biết. Thích thì thích thôi, không có lý do.
Cuối cùng cũng đã đi đến lớp, tôi và Gia Vũ xin phép giáo viên vào lớp học. Cả lớp nhìn chúng tôi một lượt nhưng rồi cũng không có ý soi xét nên ánh mắt ấy cũng dần thu hết lại.