Đoàn tàu giảm tốc rồi cuối cùng dừng hẳn. Mọi người xô đẩy nhau, ùn ra cửa rồi đổ xuống một sân ga nhỏ xíu. Một bóng đèn lơ lứng trên đầu lũ học sinh, một giọng nói quen thuộc với Harry vang lên:
- Học sinh năm nhất! Năm nhất lại đây! Harry, khỏe không?
Gương mặt đầy râu của Hagrid hớn hở trên biển đầu người.
- Lại đây, đi theo ta! Còn học sinh năm nhất nữa không? Bước cẩn thận! Học sinh năm nhất, theo ta.
Bọn học sinh mò mẫm đi theo Hagrid xuống một lối đi có vẻ dốc và hẹp.
Hagrid quay đầu ra sau, nói:
- Chút nữa cháu sẽ nhìn thấy Hogwarts lần đầu tiên. Qua khúc quanh là thấy ngay.
Con đường hẹp bất ngờ mở ra một hồ đen bao la. Bên kia hồ là lâu đài đồ sộ với vô số tháp lớn nhỏ tọa lạc trên đỉnh núi, vô vàn ô cửa sổ sáng đèn lung linh dưới bầu trời đầy sao.
- Lên thuyền. Mỗi thuyền không quá bốn người!
Thomas nhảy lên một chiếc thuyền riêng biệt, Harry cùng Ron thì theo lên cùng một thuyền với Neville và Hermione. Hagrid, một mình một thuyền kêu to lần nữa:
- Mọi người lên thuyền hết chưa? Xong rồi thì tiến lên.
Thuyền cập bến, bọn học sinh leo lên bãi đầy sỏi đá. Nhờ Hagrid mà Neville đã tìm được con cóc của nó. Theo chân người dẫn đường, bọn trẻ leo lên những bậc đá và đứng túm tụm trước một cánh cửa khổng lồ bằng gỗ sồi. Lão Hagrid đấm mạnh vào cửa ba lần. Cánh cửa lập tức mở ra.
Đứng đợi sau cánh cửa là một bà bù thủy cao lêu nghêu, mặc áo dài ngọc bích. Bà có một gương mặt nghiêm nghị, Thomas nghĩ có lẽ phải như vậy mới có đủ lực uy hiếp với đám quỷ gây rối của nhà Gryffindor.
Lão Hagrid giới thiệu:
- Các học sinh năm nhất đây thưa giáo sư McGonagall.
- Cảm ơn bác Hagrid. Bác để chúng lại được rồi.
Bọn học sinh đi theo giáo sư McGonagall băng qua một tầng lầu toàn đá phiến. Giáo sư McGonagall đám học sinh vào một căn phòng nhỏ ở cuối hành lang. Bà cất lới:
- Chào mừng các con đến Hogwarts. Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các con sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá. Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các con học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của con trong trường Hogwarts. Các con sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi… với các bạn chung một ký túc xá.
- Có bốn ký túc xá, ở đây gọi là nhà, nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin. Mỗi nhà đều có một lịch sử cao quý riêng và nhà nào cũng từng tạo nên những nam phù thủy và nữ phù thủy xuất sắc.
Trong thời gian các con học ở Hogwarts thì thành tích các con đạt được sẽ được cộng vào điểm chung cho nhà mình ở. Cuối năm, nhà nào có được nhiều điểm nhất sẽ được nhận cúp nhà – một vinh dự cao cả. Ta hy vọng mỗi người trong các con là một thành viên xứng đáng với nhà mình sống, cho dù các con được chọn vào nhà nào đi nữa.
- Lễ phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường. Ta đề nghị các con sửa soạn cho tề chỉnh trong khi chờ đợi làm lễ.
- Ta sẽ trở lại khi nào các con chuẩn bị xong.
- Phân loại vô các nhà là sao?
- Chắc họ sẽ kiểm tra gì đó. Anh Fred nói đau lắm, nhưng chắc là ảnh nói chơi.
Tim Harry bắt đầu nhảy loạn xạ. Nó lo lắng nhìn quanh và thấy ai cũng có vẻ hãi hùng; không ai dám nói năng gì, ngoại trừ con nhỏ Hermione cứ lẩm nhẩm cả đống thần chú đã học thuột lòng và đang tính xem hồi nữa nên xài câu nào. Chỉ vài giây nũa thôi, giáo sư McGonagall sẽ trở lại và số nó tới đây chắc là tàn.
- Không có đâu. – Âm thanh của Thomas vang lên phá hư không khí cao trào của đám bạn – Chỉ là đội một cái mũ lên đầu thôi.
Hứng thú của nó không được cao lắm. Thomas có chút bệnh sạch sẽ. Cứ nghĩ đến phải đội một cái mũ vừa cũ lại bẩn lên đầu là nó lại khó chịu.
Tuy bị Thomas làm cụt hứng nhưng có vẻ đám bạn học không có đứa nào tỏ ra khó chịu, hiển nhiên câu trả lời của Thomas tốt hơn của Ron nhiều.
Đột nhiên, đám học sinh trở lên láo loạn. Hơn hai chục con ma chui ra từ bức tường phía sau. Chúng có vẻ đang cãi nhau và làm bơ lũ trẻ. Theo câu chuyện của chúng, có vẻ như là Peeves lại gây sự.Thomas đầy hứng thú đánh giá lũ u linh. Tồn tại của chúng quả là rất đặc biệt. Nếu có điều kiện, nó chắc chắn sẽ cẩn thận mà nghiên cứu bọn nó cặn kẽ.
Chợt vang lên một giọng sắc lạnh:
- Tiến tới trước, lễ phân loại bắt đầu.
Giáo sư McGonagall đã quay trở lại. Những con ma lặng lẽ rời đi, chúng có vẻ khá kiêng nể bà. Giáo sư ra lệnh:
- Các con sắp thành hàng một và đi theo ta.
Cả đám băng qua hành lang, xuyên qua vài cánh cửa nữa rồi bước vào đại sảnh. Gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng vô số ngọn lến đang lơ lửng giữa không trung phía trên bốn dãy bàn, nơi tất cả các học sinh đang ngồi. Đầu đại sảnh là một bàn dài cho các giáo sư. Thomas bơ ánh mắt của đám học sinh lớp trên đang đánh giá các tân sinh, nó đang bị hấp dẫn bởi trần nhá, ma pháp này thật là đẹp, nó đang tính học thế nào để mang về trang trí cho nhà của mình.
Lúc này giáo sư McGonagall mang một cái ghế cao bốn chân đến trước mặt học sinh năm nhất. Phía trên chiếc ghế là một cái nón cũ kỹ, te tua, vá chùm vá đụp và bẩn kinh khủng. Khóe mắt Thomas co giật, dù biết trước là cái nón rất bẩn nhưng mà đến mức này thì …
Bỗng nhiên chiếc nón vặn vẹo, một loạt gần vành nón mở ra như cái miệng, nó bắt đầu bài ca muôn thuở. Kết thúc bài hát của chiếc nón, cả sảnh đường nổ tung trong tiếng vỗ tay. Cái nón nghiêng mình chào bốn phương tám hướng rồi đứng yên.
Giáo sư McGonagall bước tới trước với một cuộn giấy da dày trong tay:
- Khi ta gọi tên người nào thì người đó chỉ việc đội nón và ngồi lên ghế. Bắt đầu: Hannah Abbott!
Một cố bé có đôi má hồng hồng và đôi bím tóc vàng hoe bước ra khỏi hàng, đội nón vào và ngồi xuống ghế. Chiếc nón che sụp cả mắt cô bé. Yên lặng trong giây lát. Cái nón hô lên:
- Hufflepuff!
Một loạt cái tên được xướng lên.
- Millicent Bulstrode! – Slytherin.
- Thomas Walker!
Thomas bước lên phía trước, vẻ mặt không dễ coi lắm khi ngồi xuống ghế. Nó đang nghĩ nếu như có thể, tuyệt đối sẽ đem cái mũ này đi giặt vài chục lần. Nó có thể chịu được đồ cũ, đồ nát nhưng đồ bẩn khiến nó muốn bệnh.
- Uhm. Cậu trẻ khó tính.
Cái mũ có chút bất ngờ. Thường thì bọn tân sinh lúc này khẩn chương bằng chết, nhưng thằng bé này lại có điểm chú ý khác hẳn, thần kinh suy nghĩ có chút kỳ quái.
- Lâu lắm ta mới thấy một phù thủy trẻ tài năng đến vậy. Rất thông minh, suy nghĩ rất sáng tạo. Dòng máu lại rất thuần túy, không phải thuần huyết nhưng vẫn hơn rất nhiều người. Có chút xấu bụng, liều lĩnh, nhưng tất cả các ma thuật cậu quan tâm lại là những gì có ích cho thế giới. Một phù thủy có đủ phẩm chất cho cả 4 nhà, một lựa chọn thật khó khăn. Cậu nghĩ sao anh bạn trẻ?
Cái mũ bất ngờ quay sang hỏi ý kiến của Thomas. Nhưng Thomas lại có cảm giác cái mũ đang cố tình chơi nó. Nó chắc chắn đang trả thù việc Thomas chê nó bẩn, mặc dù nó thật sự bẩn cực kỳ.
- Nếu có thể thì Ravenclaw, Slytherin cũng không tệ. – Thomas trả lời trong đầu, nó biết cái mũ có thể nghe được.
- Vậy sao? Ta quyết định, đó là: Gryffindorrrr! – Chiếc mũ kêu to.
- What? Chơi nhau hả trời?
Thomas ngơ ngẩn, Gryffindor là nơi cuối cùng nó nghĩ đến. Chưa bao giờ nó cho rằng bản thân sẽ cùng một đám xung động không đầu óc là đồng bạn.
- Tin ta anh bạn trẻ. Cậu hợp với nhà Gryffindor hơn cậu tưởng đó.
Tắc lưỡi bất đắc dĩ, nó đưa trả cái nón cho giáo sư McGonagall, người đang cười rất hài lòng. Bước đến bàn ăn trong tiếng vỗ tay chào đón của những học sinh cùng nhà.
Tự cho mình một cái dọn dẹp đổi mới lên tóc. Thomas tự an ủi, Gryffindor cũng không tệ, học sinh ở đó đều tương đối nhiệt tình. Hơn nữa bên anh em sinh đôi nhà Weasley đều rất hợp khẩu vị với nó. Uhm, quả nhiên tốt hơn hẳn. Đời cũng như bị cưỡng gian, không chống cự được thì chủ động hưởng thụ sẽ thấy sung sướng hơn – ai nói câu này quả là chí lí.
Trong lúc đang nghĩ vẩn vơ thì bọn học sinh còn lại cũng được phân viện xong. Tiếng rống của 2 anh em sinh đôi gọi hồn của Thomas về mặt đất, Harry đi đến và ngồi cạnh nó.
- Thật quá tuyệt vời, Thomas! Chúng ta được vào chung một ký túc xá.
Harry đặc biệt kích động, người bạn mới quen đều được vào chung một ký túc xá thực sự là quá may mắn.
Cuối cùng cũng đến lượt Ron, mặt nó đang xanh lét như tàu là chuối. Harry đặt hai ngón tay chéo nhau phía dưới bàn để cầu nguyện, và vài giây sau, cái nón tuyên bố:
- Nhà Gryffindor!
Harry vỗ tay như điên khi Ron lê bước về phía nó và gần như đổ gục vào chiếc ghế bên cạnh.
Huynh trưởng Percy – anh trai Ron, gào lên đắc thắng. Giáo sư McGonagall cuộn bản danh sách lại và cất nón phân loại đi.
Cụ Dumbledore đứng dậy. Cụ tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay cụ dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả những học sinh của mình tại đây. Cụ nói:
- Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là: Nitwit! Blubber! Oddment! Tweak!
- Thank you.
Cụ ngồi xuống. Moi người vỗ tay hoan hô. Harry không biết có nên cười hay không. Nó ngờ ngợ hỏi Thomas:
- Cụ ấy … có chút dở người?
- Có lẽ… thiên tài và kẻ dở người luôn có điểm chung.