Thomas sững sờ. Nó không tin nổi vào tai mình. Làm sao chúng dám… nhưng nó kịp phản ứng lại.
- Không đúng! Nếu như ngươi nói, thì đất nước VN bây giờ là thế nào. Tuy không còn rộng lớn như thời Văn Lang, nhưng rõ ràng đất Việt còn tồn tại.
- Vậy là cố gắng của bần đạo và mọi người đã không uổng phí.
- Ý ngươi là…
- Đúng vậy. Bần đạo đã cố gắng phá hủy trận pháp, tuy không thành công nhưng đã phần nào giảm bớt sức ảnh hưởng của nó. Dĩ nhiên, cũng không chỉ riêng công sức của bần đạo.
- Tại sao?
Thomas có phần không rõ, kẻ này là một trong số những kẻ tham gia kiến tạo trận pháp. Lý do gì khiến hắn phá hoại nó.
- Bởi bần đạo gốc gác là người Việt. Thậm chí còn có quan hệ sâu xa.
Lại một lần nữa gã đạo sĩ trẻ làm Thomas bất ngờ. Nhưng điều hắn nói lại vô cùng hợp lí. Ngoại trừ lý do đó, không có cái gì khác khiến hắn làm như vậy.
- Chuyện kể ra rất dài.
- Vậy từ tự kể, chúng ta có thời gian.
Thomas búng tay, quang cảnh biến thành một cái đình, nơi đó có một ấm trà và hai cái li đã sẵn sàng.
- Thí chủ… ngài…
Gã đạo sĩ vô cùng ngạc nhiên trước hành động của Thomas, nó đã chiếm hoàn toàn quyền kiểm soát không gian tinh thần này.
- Ông nghĩ tại sao ta không tìm cách rời khỏi đây?
Huyền Minh Tử cười tự giễu, đúng vậy, chính hắn mới là kẻ bị thiếu niên trước mặt đùa giỡn. Thiếu niên này đã nắm quyền chủ động ngay từ đầu.
Hai người ngồi xuống bàn trà, ấm trà bằng đất nung với chén hạt mít, đậm phong cách người Việt. Thomas đưa gã đạo sĩ một ly trà và ra hiệu hắn tiếp tục.
- Bần đạo bản danh Sùng Minh, tự Mạc Vong. Không biết thí chủ có nghĩ tới điều gì?
Thomas hơi ngỡ ngàng, cái họ tên này thì có gì… khoan đã:
- Sùng… Sùng Lãm? Ông là… hậu duệ của Lạc Long Quân.
Sùng Minh gật đầu. Sau đó hắn… ông bắt đầu kể câu chuyện của mình.
Năm đó khi An Dương Vương cướp ngôi, một bộ phận con cháu Hùng Vương đã chạy trốn sang đất Tần để cầu sinh. Trong số đó có tổ tiên của Sùng Minh. Từ đó đến nay, dù trải qua vài thế kỷ, thay chiều đổi đại, nhưng dòng họ Sùng vẫn ghi nhớ cuội nguồn bản thân, tên chữ của Sùng Minh cũng để nhắc nhở con cháu không được đánh mất mình.
Sùng Minh khi còn bé đã bộc lộ linh căn (ma lực bạo động) lên được lão đạo hiện giờ thu làm đệ tử tu tiên (học ma pháp), cầu đạo.
Cách đây vài năm, lão đạo mang theo đệ tử tiến về nơi này lập trận pháp. Sùng Minh là tiểu sư đệ nhưng nhờ thiên phú tốt lên người sau vượt người trước, lại thêm tính tình khiêm tốn hiểu lễ nghĩa, được lòng sư phụ cùng các sư huynh đệ nên cũng có mặt trong đội ngũ.
Bản thân Sùng Minh khi biết được mục tiêu đi tới là đất Bách Việt cũng vô cùng hào hứng. Chàng đạo sĩ trẻ chưa quên nơi đây mới là quê cha đất tổ của mình.
Cho đến tận khi tới nơi, lão đạo cũng chưa tiết lộ cho đám đệ tử công việc mà họ sẽ làm. Thậm chí để giữ bí mật, mỗi một đệ tử chỉ được giao cho hoàn thành một phần của tòa đại trận. Duy nhất Sùng Minh với sự hiếu học của bản thân, cộng thêm sự ham thích đọc sách và đặc biệt say mê trận pháp mới phát hiện ra mục đích của tòa tế đàn.
Nhưng tất cả đã muộn, sức một mình của Sùng Minh không có khả năng ngăn chặn việc này, thậm chí nếu lộ ra một chút dấu hiệu thôi là chính bản thân của ông cũng không toàn mạng.
Không thể ngăn cản, Sùng Minh tìm cách phá hoại hoặc giảm nguy hại của tòa trận pháp xuống thấp nhất mức có thể. Từ đó, ông càng hăng say với trận pháp, thậm chí thêm càng nhiều chi tiết tỉ mỉ gia tăng cho trận pháp. Sùng Minh biết một việc, trận pháp càng chi tiết, càng tỉ mỉ thì uy lực càng đáng sợ, nhưng ngược lại, càng tỉ mỉ và chi tiết thì một khi có dù chỉ là một chút xíu sai sót cũng khiến đại trận trục trặc, thậm chí là hủy diệt.
Trước sự nhiệt tình và chu đáo của Sùng Minh, lão đạo sĩ cũng động lòng, lão giao cho chàng đạo sĩ trẻ hoàn thiện trận pháp ở sân rộng - nơi hạch tâm buổi tế lễ. Lão đâu biết rằng tòa đại trận tỉ mỉ mà Sùng Minh thiết kế này quá dễ dàng bị tác động bởi người kiến tạo lên nó.
Và sự việc sau đó giống như những gì mà Thomas thấy. Sùng Minh dùng tính mạng mình để hóa giải tòa đại trận. Tuy ông ta thất bại, nhưng sức phá hoại của trận pháp đã bị giảm đi vô số lần. Đất nước Việt sau ngàn năm đô hộ cuối cùng cũng giành được độc lập. Tuy không còn hùng mạnh như xưa, lại thường xuyên chịu chiến loạn nhưng cuối cùng vẫn bảo vệ tới và phát triển như ngày nay.
- Thế rốt cục hôm trước là chuyện thế nào?
Thomas hỏi Sùng Minh về vụ hôm trước.
- Luôn như vậy. Cách mỗi thời gian, bần đạo sẽ tìm cách thả một chút âm khí ra ngoài để gây chú ý. Hi vọng có người phát hiện và hủy diệt đại trận, phục hồi long mạch. Một đợi đã hơn ngàn năm. Những người trước đây, có người không phát hiện; có người phát hiện nhưng bị hù sợ, rồi không dám quay lại. Ngàn năm qua, thí chủ là người đầu tiên dám đối mặt và phát hiện ra bí mật này. Cũng thật may mắn, chỉ qua mấy năm nữa thôi, uế khí nơi này sẽ không còn khống chế nổi, trận pháp sụp đổ và tạo ra hậu quả vô cùng khủng khiếp.
- Nói như vậy… thế linh hồn của ngài…?
Thomas đã đổi xưng hô với người đạo sĩ trước mặt. Những gì ông ta nói đều là thật, và con người này đáng để nó kính trọng.
- Nằm đó đã hơn ngàn năm. Nhờ phước của thí chủ mới được giải thoát. Hơn nữa không chỉ bần đạo mà còn cả hàng ngàn linh hồn người Việt bị nhốt trong đó nữa. Nhờ thí chủ mà chúng ta không còn phải tiếp tục phải chống đỡ với sự vây hãm của trận pháp.
Lời nói của Sùng Minh vừa dứt, sau lưng ông hiện lên vô số bóng người. Lúc này trên mặt họ đều che kín vẻ an tường, họ đã được giải thoát.
- Bây giờ chúng ta phải đi, nhưng trước đó vẫn muốn đến để cảm ơn thí chủ đã giúp chúng ta giải thoát. Đây là một món quà nhỏ, hi vọng nó sẽ có ích. Ta đã tạo nó bằng tiếng Việt hiện đại, qua ngàn năm ta cũng học được chút gì đó mới mẻ.
Sùng Minh đưa cho Thomas một cuốn sách dầy cộp. Sau đó thân hình ông cùng với hơn ngàn người bắt đầu tan biến.
- Vĩnh biệt. Mong mọi người sớm được an nghỉ.
Thomas cúi chào. Nó muốn thể hiện dù chỉ là chút ít lòng biết ơn với những con người này. Qua lời của Sùng Minh, Thomas đã đoán được những linh hồn đó đã cùng ông khổ sở chèo chống quá ngàn năm để không cho trận pháp hủy diệt nước Việt. Họ xứng đáng được tôn trọng.
Thomas quyết định sẽ đem việc này nói với ông nội. Hi vọng có thể làm thêm được chút gì đó an ủi vong linh những người đã mất. Họ là những anh hùng chân chính.
Sáng sớm hôm sau, Thomas tỉnh dậy với nước mắt vẫn còn vương trên mặt. Kỳ diệu thay, cuốn sách mà ngài Sùng Minh đưa tặng cũng đang ở ngay cạnh, được nó cầm trong tay.
Không kịp chờ đợi, Thomas mở ngay quyển sách ra coi nó viết gì. Trong đó chứa đầy những kiến thức về ma thuật cổ đại của Trung Quốc, đặc biệt là tri thức về trận pháp. Ngài Sùng Minh có ghi lại lời tựa: "Đừng phản cảm. Biết địch biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng."
Ngài Sùng Minh cũng có nhắc nhở, sau khi trận pháp bị hủy diệt, nguy cơ long mạch sẽ biến mất. Tuy nhiên, thời gian đã qua quá lâu, long mạch bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng. Đất nước Việt sẽ phải đối diện với vô số thách thức, nhưng ông tin vào sự kiên cường của người Việt, và khi long mạch hồi phục, đất Việt sẽ lại phồn vinh như xưa.
Thomas lần nữa cúi người cảm tạ Sùng Minh dù biết ông đã không còn đó. Đem quyển sách giấu kỹ, Thomas bắt đầu rèn luyện cơ thể và chuẩn bị cho buổi lễ tế nhận tổ của nó. Đây là thói quen, đồng thời cũng là cách để nó xóa đi phiền muộn. Tuy biết rằng kết quả tốt đẹp nhưng giấc mơ hôm qua khiến tâm tình của Thomas cực tệ hại. Nó phải chứng kiến cảnh vô số người bị tàn sát mà bản thân chỉ có thể khóc lóc như kẻ vô dụng.
Chả biết ai đã nói, đàn ông không được khóc, nhưng Thomas không kìm được cảm xúc mỗi khi nhớ lại khuôn mặt của những con người bị tàn sát đó. Chúng thật ám ảnh.
Những háo hức ban đầu về buổi lễ giờ đã bị giấc mơ thổi bay đi mất. Còn lại trong nó là một mớ tâm sự nặng nề. Nhưng cái mặt của nó lại khiến người khác thấy hợp lí bởi tâm trạng lo âu này mới hợp với người sắp tham gia một buổi lễ lớn có ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc đời mình.
* * *
Đoạn này viết đột nhiên có cảm xúc quá, chơi liền 3 chương. Có một bổ sung nhỏ: Thực tế thì nước Văn Lang cũng không quá hoành tráng đâu. Tổng diện tích còn kém bây giờ một chút. Nhưng đây là tiểu thuyết mà, đừng để ý